Vô Biên Chủ nhìn chằm chằm vào khu vực chiến đấu, biểu cảm nghiêm trọng.
Mặc dù thực lực của ông ta không phải là cực cao, nhưng thị lực thì vẫn có, bây giờ tình hình chiến đấu trong sân thật sự không có lợi cho Diệp Quân, bởi vì từ đầu tới cuối Ác Đạo đều rất bình tĩnh, hơn nữa khí tức trên người Ác Đạo càng ngày càng không bình thường.
Trong mắt Vô Biên Chủ xuất hiện sự lo lắng.
Tất nhiên là ông ta muốn Diệp Quân thắng, buồn cười, nói sao thì thằng nhóc này cũng được coi là người của mình.
Nhưng trước mắt xem ra, tình hình rất bất lợi cho Diệp Quân.
Hơn nữa, còn có Tổ Đạo!
Nghĩ tới đây, Vô Biên Chủ quay đầu nhìn không gian sâu kia, sự lo lắng trong mắt ông ta ngày càng nhiều, tên Tổ Đạo này còn chưa ra tay thật đâu.
Ầm ầm!
Đột nhiên, một tiếng nổ vang khiến Vô Biên Chủ thoát khỏi mạch suy nghĩ, ông ta quay đầu nhìn vào thời không tăm tối không giới hạn kia.
Bây giờ, khoảng thời không tăm tối không giới hạn kia đã bị vô số Lôi Kiếp nhấn chìm, biến thành một khoảng biển sấm.
Mà trong biển sấm, chỉ nhìn thấy được một luồng kiếm quang lờ mờ, có điều, bây giờ trong biển Kiếp này, luồng kiếm quang này thật sự quá nhỏ bé, giống như một giọt nước trong biển cả.
Vô Biên Chủ nhìn chằm chằm vào khu vực đó, tay phải nắm chặt bình rượu.
Ầm.
Đúng lúc này, chỉ thấy biển Kiếp đột nhiên sôi sục, tiếp theo, một luồng kiếm quang đỏ như máu xé rách biển Kiếp, ngay sau đó, lao thẳng tới Ác Đạo.
Trong biển Kiếp, Ác Đạo nhìn thấy nhát kiếm của Diệp Quân đánh tới, mặt vô cảm, lúc kiếm của Diệp Quân đánh tới trước mặt cô ta, dưới chân cô ta đột nhiên xuất hiện một luồng Lôi Kiếp, trong nháy mắt, cô ta đã biến mất không thấy đâu.
Ầm ầm...
Hàng chục ngàn trượng Lôi Kiếp trỗi dậy từ lòng đất, nháy mắt đã ném bay Diệp Quân đi.
Ngay khoảnh khắc này, sức mạnh huyết mạch và kiếm ý quanh người Diệp Quân lại bị một luồng uy áp khủng bố mạnh mẽ trấn áp.
Diệp Quân vừa dừng lại còn chưa kịp hít thở, tay phải cầm kiếm của hắn đột nhiên run rẩy, kiếm thế tuôn ra, bấy giờ hắn mới tốt hơn một chút, nhưng, chỉ chớp mắt là kiếm thế của hắn đã bị đè ép.
Diệp Quân từ từ ngẩng đầu nhìn Ác Đạo, bây giờ quanh người Ác Đạo tỏa ra vô số Lôi Kiếp, hơn nữa, giữa đất trời còn có Lôi Kiếp nối liền không dứt tuôn ra sau đó hội tụ vào cơ thể của cô ta.
Uy lực của Kiếp khủng bố tỏa ra từ người Ác Đạo, khiến hắn cảm thấy hơi hoảng sợ.
Nhưng chớp mắt, ánh mắt hắn đã trở nên kiên định!
Trận đấu này, mình không thể thua!
Trận đấu này, không chỉ liên quan đến Chân tỷ, mà còn liên quan đến toàn bộ Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên.
Diệp Quân đột nhiên gào thét, tay trái mở ra, trong nháy mắt, hàng chục ngàn thanh ý kiếm ngưng tụ giữa trời đất.
Diệp Quân vừa nghĩ tới, hàng chục ngàn thanh ý kiếm đã hóa thành những luồng kiếm quang bay chém tới chỗ Ác Đạo.
Kiếm quang đầy trời rơi xuống như sao băng, mỗi luồng kiếm quang đều bao gồm sức mạnh huyết mạch và sức mạnh tín ngưỡng của hắn, cực kì khủng bố.
Phía dưới, Ác Đạo liếc những luồng kiếm quang này, lòng bàn tay cô ta mở ra, xung quanh cô ta, hàng chục ngàn luồng Lôi Kiếp ngút trời lao thẳng vào phần sâu nhất của không gian sâu.
Ầm rầm rầm...
Giây phút đó, từng tiếng nổ vang đinh tai nhức óc không ngừng vang lên trong biển Kiếp, vô số kiếm quang và Lôi Kiếp va chạm, sau đó vỡ tan mai một trong nháy mắt, khủng bố vô cùng.
Chưa kéo dài được bao lâu, Diệp Quân đột nhiên biến mất tại chỗ.
Gần như cùng một lúc, Ác Đạo cũng biến mất tại chỗ theo, một trụ sấm từ giữa sân quét qua.
Ầm!