Thần phục!
Diệp Quân không phải là người không biết cách ứng biến, hắn biết rõ muốn thiết lập một trật tự mới, chỉ dựa vào một mình hắn là chuyện không thể nào.
Hắn cần sự giúp đỡ của chủ nhân bút Đại Đạo và các cô cô, cũng cần những cường giả khác trợ giúp.
Chủ nhân bút Đại Đạo giúp hắn là vì tín ngưỡng, các cô cô giúp hắn là vì tình thân, còn những người khác thì sao?
Vì tình yêu sao?
Sao có thể chứ!
Lợi ích!
Nếu hắn muốn người khác giúp đỡ thì phải cho người khác đạt được đầy đủ lợi ích.
Cũng giống như trong giới thế tục, hoàng đế muốn khai quốc, ở thời kỳ đầu gây dựng sự nghiệp, nếu không đồng ý phong tước phong hầu cho người ta thì ai sẽ giúp ngươi chiến đấu vì giang sơn chứ?
Suy nghĩ của Diệp Quân cũng rất đơn giản, không phải các người thiếu tuổi thọ sao? Giúp ta tạo một trật tự mới, ta sẽ giúp các người có thêm tuổi thọ ở chỗ Ác Đạo.
Không cho sao?
Cô ta dám!
Ông lão tóc trắng lúc này cũng rất vui vẻ, so với Quá Khứ Tông, ông muốn đứng ở bên cạnh cậu thanh niên trước mặt này hơn.
Bởi vì ông lão đã từng gặp ông nội của cậu thanh niên này!
Chuyện này xảy ra không lâu trước đó, hai vị kiếm tu đến đây, bọn họ bảo ông lão ra tay, tấn công toàn lực.
Ông lão đã ra tay.
Sau đó... không có sau đó nữa.
Khi hai kiếm tu rời đi, kiếm tu áo xanh đã lấy ra một bức hình và nói rằng đó là cháu trai của mình ...
Người trong bức hình là Diệp Quân.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất khiến ông lão không đồng ý khi người của Quá Khứ Tông tìm đến ông lão bảo ông lão đối phó với Diệp Quân.
Bởi vì hai kiếm tu đó mạnh đến mức khiến ông lão tuyệt vọng.
Tuy nhiên, ông lão chưa từng nghĩ sẽ chọn Diệp Quân, vì ông lão sợ rằng Diệp Quân là loại người miệng chỉ biết nói nhân nghĩa đạo đức.
Không phải là không thể giúp ngươi thiết lập trật tự, nhưng ngươi phải cho ta lợi ích.
Chỉ cần ngươi cho ta lợi ích, ta cũng có thể có tín ngưỡng, ngươi muốn ta tín ngưỡng điều gì thì ta sẽ tín ngưỡng điều đó.
Diệp Quân đột nhiên nói: "Tiền bối, ta phải nói trước với ông một chuyện, lúc này, bên ngoài Thiên Khí Giới có vô số Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, lát nữa e rằng sẽ xảy ra một trận ác chiến. Nói thật, ta không nắm chắc phần thắng lắm, vì vậy, bây giờ ông hãy suy nghĩ cho kỹ”.
Ông lão tóc trắng cười nói: "Lát nữa nếu có đánh nhau thì ta sẽ cố gắng dốc hết sức mình”.
Nếu muốn đạt được lợi ích thì đương nhiên cần phải làm việc chăm chỉ.
Diệp Quân liếc nhìn ông lão tóc trắng: “Được!"
Một lúc sau, Diệp Quân và Diệp Thanh Thanh rời khỏi đại điện.
Ngoài đại điện, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời rất trong xanh, mây trắng bồng bềnh trôi, yên bình êm ả.