Lý Khởi cười nói: “Cô ta chịu nhớ ơn đương nhiên là tốt, nhưng nếu không nhớ thì cũng chẳng sao, dù sao cô ta cũng không nợ gì chúng ta, Mộ trưởng lão, tính cách của ông nên thay đổi đi”.
Dứt lời, ông ta biến thành một tia sáng biến mất ở chân trời xa xôi.
Ở vị trí ban đầu, trưởng lão kia khẽ thở dài, tông chủ này cái gì cũng tốt, chỉ có điều là quá tốt bụng và khách quan.
Ơn tình?
Ông ta cảm thấy cầm chắc năm mươi Tổ Nguyên trong tay vẫn tốt hơn một tương lai không chắc chắn.
Trưởng lão khẽ thở dài, cùng mọi người biến mất ở cuối chân trời.
…
Ở một nơi khác, trong địa cung, dưới sự giúp đỡ của tế đàn bí ẩn, thân thể của Cổ Đế đã khôi phục lại, sau khi hồi phục thân thể, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía chân trời với nét mặt hơi nặng nề.
Ông ta không ngờ kiếm của thiếu niên trước đó lại đáng sợ đến thế, có thể chém vỡ cơ thể ông ta!
Nhớ tới chiêu kiếm đó, bây giờ ông ta vẫn còn thấy sợ hãi.
Lúc này Cổ Đế quay đầu nhìn lại, cách đó không xa có một cô gái mặc váy đen, chính là cô gái đi theo Diệp Quân trước đó.
Cô gái váy đen trầm giọng hỏi: “Cổ Đế, có muốn hợp tác không?”
Cổ Đế cười khẩy: “Ngươi có tư cách gì hợp tác với ta?”
Cô gái váy đen bình tĩnh nói: “Ta là người của thiếu niên kiếm tu kia”.
Cổ Đế cau mày.
Cô gái váy đen nhìn chằm chằm Cổ Đế: “Hợp tác cùng có lợi”.
Cổ Đế im lặng một lúc lâu rồi nói: “Thiếu niên kia có lai lịch gì?”
Cô gái váy đen bình tĩnh nói: “Đại lão đến từ bên ngoài”.
Cổ Đế nhìn cô ta rồi nói: “Ngươi muốn hợp tác thế nào?”
Cô gái váy đen nhếch môi.
…
Đạo Thị.
Diệp Quân dẫn Vương Quân Như trở lại Đạo Thị, cũng phải chịu thôi, muốn trở về vũ trụ Thần Nhất thì chỉ có thể đi qua Đạo Thị này. Mà Diệp Quân cũng phát hiện Đạo Thị khá giống một trạm trung chuyển vũ trụ, có thể đi tới các vũ trụ thông qua nó.
Sau khi trở lại Đạo Thị, Diệp Quân phát hiện nơi này còn vắng vẻ hơn cả trước đây, chỉ có mấy cửa hàng còn mở.
Diệp Quân đi tới cửa hàng nhỏ nhà họ Chu kia, thấy Diệp Quân, ông lão chưởng quỹ thoáng sửng sốt, sau đó cười nói: “Diệp công tử”.