Chờ Táng Cương ăn mỳ xong, Diệp Quân dẫn cô bé rời khỏi Tiểu Tháp. Ngày nào cũng tu luyện ở trong đây thì không ổn, phải ra ngoài dạo chơi nữa chứ.
Diệp Quân dẫn Táng Cương ra ngoài xong, để đảm bảo an toàn, hắn lại gọi Hách Liên Kỳ đến để cô ấy dẫn mình và Táng Cương ra ngoài chơi.
Trên phố.
Diệp Quân nói với Hách Liên Kỳ: “Phiền Kỳ cô nương rồi”.
Hách Liên Kỳ cười nói: “Chuyện nhỏ thôi”, sau đó cô ta nhìn sang Táng Cương: “Đây là muội muội của ngươi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Hách Liên Kỳ: “Thật không đơn giản”.
Diệp Quân mỉm cười ngoảnh sang nhìn Táng Cương thì thấy cô bé đang tò mò nhìn ngó xung quanh.
Diệp Quân hỏi: “Có thấy quen không?”
Táng Cương lắc đầu.
Diệp Quân gật gù rồi thầm nghĩ xem ra muốn tra ra được thân phận thật sự của cô nhóc này thì không phải chuyện đơn giản.
Loáng cái, Hách Liên Kỳ đã dẫn họ đến trước tháp Cửu Châu, ngọn tháp này cao tít tắp với khí thế rất lớn.
Bên ngoài tháp có một màu đen tuyền, bên trên còn vẽ phù văn thần bí như ẩn chứa sức mạnh vô tận nào đó.
Diệp Quân tò mò hỏi: “Kỳ cô nương, có thể kể về lai lịch của toà tháp này không?”
Hách Liên Kỳ nhìn toà tháp rồi nói: “Toà tháp này do Cửu Châu Chủ xây dựng năm xưa, vật liệu xây dựng đến từ một vũ trụ xa lạ, lại có thêm chữ viết của Cửu Châu Chủ nữa nên vô cùng kiên cố, không một sức mạnh nào phá huỷ được. Ngày xưa, Cửu Châu Chủ xây dựng tháp này để bồi dưỡng thiên tài cho vực Cửu Châu, để các thiên tài có một môi trường tu luyện thật tốt. Tiếc là về sau không biết tạo sao người lại rời đi và không xuất hiện lại nữa”.
Diệp Quân: “Tỷ tỷ ta đang ở bên trong à?”
Hách Liên Kỳ gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân: “Có bảng xếp hạng gì không?”
Diệp Quân chỉ về phía bên phải, ở đó có một tấm bia đá khổng lồ. Trên bia đã có hơn 90 cái tên, nhưng những cái tên trong tốp mười lại rất mờ.
Tò mò hỏi: “Đây là thứ gì?”
Hách Liên Kỳ giải thích: “Cường giả trong tốp mười đều đã lựa chọn giấu tên mình đi, giờ muốn biết tên họ thì có cách thách đấu với họ thôi”.
Diệp Quân nhìn tấm bia đó thì không thấy có tên của tỷ tỷ mình.
Hách Liên Kỳ nói tiếp: “Cô ấy vào tốp mười rồi”.
Diệp Quân đang định lên tiếng thì Tiểu Tháp nói: “Nguy hiểm”.
Diệp Quân lập tức biến sắc mặt, sau đó vội vàng đưa Táng Cương vào trong Tiểu Tháp, sau đó lông măng trên người hắn dựng hết cả lên.
Diệp Quân ngoái lại nhìn thì thấy có một người thiếu niên mặc áo bào màu đen chắp tay sau lưng đang mỉm cười nhìn mình từ phía xa chếch bên phải.
Hắn cau mày hỏi: “Tháp gia, nguy hiểm bắt nguồn từ tên này à?”
Tiểu Tháp: “Ừ”.
Lúc này, Hách Liên Kỳ ở cạnh đó cũng đã phát hiện ra ánh nhìn của Diệp Quân: “Sao thế?”
Diệp Quân nhìn chằm chằm vào người thiếu niên áo đen đó rồi nói: “Hắn có ác ý với ta”.
Hách Liên Kỳ nhướn mày, sau đó nhìn về phía người thiếu niên kia: “Hắn là thiếu niên thiên tài của binh đoàn đánh thuê Thức Thần, tên là Kim Nguyên”.
Binh đoàn đánh thuê Thức Thần!
Diệp Quân sa sầm mặt.
Có thể chắc chắn rằng chuyện hắn đang ở vực Cửu Châu đã bị Sáng Thế Đạo Điện phát hiện rồi.
Hắn phải nhanh chóng gọi tỷ tỷ ra thôi! Hách Liên Kỳ chợt nói: “Tại sao hắn lại nhắm vào ngươi?”
Diệp Quân: “Chắc là do Sáng Thế Đạo Điện”.
Hách Liên Kỳ nghe xong thì ngờ vực hỏi: “Sáng Thế Đạo Điện thì có liên quan gì?”
Diệp Phi Nhiên: “Ta đang bị nơi đó truy nã…”
Nghe xong, Hách Liên Kỳ trợn tròn mắt: “Ngươi bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.