Mục lục
Nhất Kiếm Phá Thiên (Hậu duệ kiếm thần) - Diệp Quân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà lúc này, Hạo Nguyên cũng đã xông vào, Chu Nghiên vội vàng lao vào lồng ngực của ông ta, khóc không thành tiếng: "Thiếp thấy thương thế của Nhiên nhi nghiêm trọng quá nên hôm nay muốn đến thăm xem, nhưng không ngờ rằng hắn đột nhiên bộc lộ thú tính, xé rách quần áo của thiếp".

Vừa nói xong, tất cả mọi người ở xung quanh đều nháo nhào lên.

Hạo Nguyên cũng giận tím mắt, ông ta căm tức nhìn Diệp Quân ở trên giường: "Nghịch tử, lão phu đánh chết ngươi!"

Nói xong, ông ta nhanh chân xông tới, định đánh chết Diệp Quân thật.

Diệp Quân lại đột nhiên nói: "Lời của di nương nói mâu thuẫn quá không? Thân thể ta bị trọng thương, sao có thể làm xằng bậy với di nương? Cho dù ta có lòng thì cũng không có sức".

Hạo Nguyên chợt khựng lại.

Đúng vậy!

Bây giờ Hạo Nhiên đang mang trọng thương, sao có thể âm mưu gây rối được?

Nghĩ tới đây, Hạo Nguyên đã hít thở để bình tĩnh lại, ông ta quay đầu nhìn về phía Chu Nghiên: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Chu Nghiên suy nghĩ nhanh một lượt, đang định lên tiếng thì Diệp Quân đã ho khù khụ, làm ra bộ dạng có muốn bò cũng không bò nổi/

Thấy Diệp Quân như thế, sắc mặt Hạo Nguyên lập tức trở nên âm trầm

Tình trạng như thế thì sao có thể đi làm xằng bậy với người khác?

Lẽ nào...

Cũng không biết là nghĩ đến điều gì, sắc mặt Hạo Nguyên dần trở nên càng lúc càng khó coi.

Diệp Quân nằm ở trên giường nói tiếp: "Di nương vừa đi vào thì con vẫn còn đang hôn mê, di nương chợt đánh thức con. Lúc con mở mắt ra thì đã thấy bà ấy cởi quần áo, con bị kinh sợ nên hét to lên, con cũng không biết tại sao bà ấy phải như vậy..."

Nói đến đây, sắc mặt hắn trở nên âm u: "Nếu di nương vẫn chưa tha lỗi cho con thì con rời khỏi Hạo tộc là được, cần gì phải làm đến vậy?"

Nghe Diệp Quân nói thế, sắc mặt mọi người ở đây đều trở nên kì lạ.

Còn vẻ mặt của Hạo Nguyên thì khỏi nói, vô cùng vô cùng khó coi.

Chu Nghiên không ngờ Diệp Quân lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, sắc mặt cũng thoắt cái trở nên tái nhợt, bà ta đang định nói chuyện thì Hạo Nguyên đột nhiên cả giận gằn lên: "Tất cả lui ra".

Những hạ nhân kia vội vàng lui đi.

Hạo Nguyên đột nhiên quay đầu nhìn về phía Chu Nghiên: "Ngươi cũng lui ra".

Sắc mặt Chu Nghiên lập tức thay đổi: "Chàng..."

Bà ta còn định nói gì tiếp nhưng Hạo Nguyên đã quắc mắt trừng lên, khiến bà ta cả kinh, không dám nói gì nữa, chỉ biết xoay người rời đi, chỉ là lúc sắp rời khỏi, bà ta có quay lại liếc Diệp Quân một cái.

Trong điện chỉ còn lại Diệp Quân và Hạo Nguyên.

Hạo Nguyên nhìn Diệp Quân một lúc, trong mắt ánh lên tia phức tạp, ông ta định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài thườn thượt.

Diệp Quân liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên trước mắt, cũng không lên tiếng trước.

Hạo Nguyên đột nhiên nói: "Ta sẽ cho người đưa con ra khỏi thành".

Diệp Quân hỏi: "Bây giờ cha đã biết mẫu thân chết thế nào rồi, đúng không?"

Hạo Nguyên vô cảm đáp: "Những chuyện này không quan trọng, điều quan trọng là nàng đã chết".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK