Mục lục
Nhất Kiếm Phá Thiên (Hậu duệ kiếm thần) - Diệp Quân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đến không phải ai khác, chính là cô gái đuổi thi lúc trước hắn từng gặp một lần, cô gái này mặc mốt chiếc váy hoa, tóc thắt bím dài, trên tay đeo một cái lắc, nương theo bước chân của cô, chiếc lắc trên tay lại kêu lên đinh đinh đang đang, nghe rất thích tai.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: "Là cô à".

Cô gái cười nói: "Bái kiến Quân Đế".

Diệp Quân cũng mỉm cười: "Cô đến vì đế nguyên sao?"

Cô gái gật đầu: "Đúng vậy".

Diệp Quân nhìn cô, cười mà không nói gì.

Cô gái nói hỏi: "Quân Đế còn không?"

Diệp Quân gật đầu: "Còn".

Cô gái chớp mắt: "Ta có thể mượn một luồng không?"

Diệp Quân cười đáp: "E là không được rồi".

Cô gái khẽ thở dài: "Ta nguyện đi theo Quân Đế".

Diệp Quân nói: "Ta phải nói cho cô biết trước, kẻ địch của ta là nền văn minh Toại Minh, thậm chí là Cựu Thổ, cô có biết hai nơi này không?"

Cô gái gật đầu: "Biết".

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: "Cô biết à?"

Cô gái cười nói: "Sư phụ của ta đến từ Cựu Thổ, nhưng bà ấy chỉ đi ngang qua nơi đây, bởi vi thấy thiên phú của ta dị bẩm nên mới truyền thừa lại cho ta một cơ duyên".

"Đến từ Cựu Thổ?"

Diệp Quân ngạc nhiên hỏi lại.

Cô gái gật đầu, rồi không nói gì thêm nữa.

Diệp Quân cũng không hỏi lại, hắn nhìn chằm chằm vào cô gái: "Vậy cô vẫn đồng ý đi theo ta?"

Cô gái gật đầu.

Diệp Quân đưa tay phải ra.

Cô gái nhíu mày lại.

Tất nhiên cô hiểu ý của vị Quân Đế này, hắn đang muốn cô giao ra một sợi thần phách.

Diệp Quân nhìn cô gái trước mắt, vẻ mặt bình tĩnh.

Sở dĩ hắn đối xử với cô gái này khác với người đàn ông kỵ sĩ là vì người đàn ông nọ là một người trung nghĩa, hơn nữa gã còn chủ động tình nguyện giao ra một sợi thần phách của bản thân. Người như thế sẽ không dễ gì phản bội, nhưng người phụ nữ trước mắt này lại chỉ mới nói miệng, chứ chưa từng có hành động gì khác.

Đây rõ là đang chơi trò tính toán với hắn.

Cô gái cười hỏi: "Có thể không giao ra không?"

Diệp Quân gật đầu: "Có thể chứ".

Nói rồi hắn thu tay lại. Cô gái liếc Diệp Quân một cái, cuối cùng vẫn búng tay, một sợi thần hồn bay đến trước mặt Diệp Quân.

Tuy có chút không cam lòng nhưng cô ta không còn cách nào khác, bây giờ vị Quân Đế trước mắt này có đế nguyên, cô ta muốn trở thành Đại Đế thì chỉ có thể dựa vào Quân Đế này.

Nhưng lúc này, Diệp Quân lại búng tay lại, sợi thần hồn lại trở về trước mặt cô ta.

Cô gái không hiểu nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân cười nói: "Không phải ta đã nói rồi sao? Có thể không giao ra, cô đừng nghĩ nhiều, ta vẫn sẽ cho cô đế nguyên".

Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Tại sao?"

Diệp Quân nói: "Coi như ta đánh cược vào nhân phẩm của cô đi, được không?"

Cô gái nhoẻn miệng cười: "Quân Đế, ngươi tốt thật".

Nói rồi, cô gái vội vàng cất thần phách của mình đi. Diệp Quân chỉ cười rồi bảo: "Hai người giới thiệu với nhau một chút đi?"

Người đàn ông kỵ sĩ đứng dậy thi lễ với Diệp Quân, sau đó nói: "Chủ của ta năm đó đã ban cho ta cái tên Hạnh Phạt".

Diệp Quân nhìn về phía cô gái, cô gái cười nói: "Ta tên Hi Nương".

Diệp Quân gật đầu, sau đó đưa hai người cùng cỗ quan tài vào trong Tiểu Tháp.

Sau khi vào Tiểu Tháp, Diệp Quân xòe tay, hai luồng đế nguyên nhanh chóng xuất hiện trước mặt hai người: "Tu vi của hai người đã đủ, muốn đạt đến Đại Đế không phải chuyện gì khó, các người cứ ở đây tu luyện, ta còn phải đi tìm một người nữa".

Hi Nương nói: "Tìm ông lão rèn sao kia đúng không?"

Diệp Quân nhìn cô ta: "Cô biết ông ấy à?"

Hi Nương gật đầu: "Lúc trước từng gặp qua một lần, ta cảm thấy ngươi đến tìm lão cũng không theo ngươi đâu".

Diệp Quân không rõ: "Vì sao?"

Hi Nương đáp: "Bản thân ông ta đã đến từ Cựu Thổ, ông ta đến đây là vì muốn đợi người".

Diệp Quân nhíu mày.

Hi Nương lại nói: "Nhưng ngươi có thể đi thử xem, biết đâu lại thuyết phục được ông ta?"

Diệp Quân gật đầu: "Cô tu luyện trước đi đã".

Nói xong, hắn xoay người biến mất.

Sau khi Diệp Quân rời đi, Hi Nương đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt sáng lấp lánh, sau đó lại nhìn sang Hạnh Phạt cách đó không xa, dùng huyền khí truyền âm: "Nếu trở thành Đại Đế rồi, ngươi còn bằng lòng thần phục hắn không?"

Hạnh Phạt đưa mắt nhìn Hi Nương: "Ngươi có nghĩ đến tại sao hắn dám để ngươi trở thành Đại Đế không?"

Nói rồi, gã ta xoay người rời đi, nhưng vừa bước được hai bước thì đã dừng lại, sau đó nói: "Ngươi nên hiểu chuyện này, ngươi nói như vậy chắc là muốn xui khiến ta làm chim đầu đàn đi thăm dò thực lực của hắn trước...."

Hi Nương híp hai mắt lại.

Hạnh Phạt quay đầu liếc nhìn cô ta: "Đừng có giở trò đa đoan, ta không ngốc, Quân Đế lại càng không ngốc, ngươi cũng nên suy nghĩ thêm vì sao hắn không thèm thần phách của cô".

Hi Nương cười nói: "Vậy ngươi nói xem tại sao hắn không cần thần phách của ta?"

Hạnh Phạt nói: "Hắn muốn ban ơn cho ngươi, trước tiên biểu hiện thiện ý với ngươi, nếu ngươi không quý trọng thiện ý này của hắn thì tiếp theo sẽ phải nhận ác ý của hắn".

Nói rồi, gã ta ngẩng đầu nhìn về phương xa, khẽ nói: "Tiên thiện hậu ác, hắn là vua tâm cơ rồi. Ngươi đừng giở mấy trò khôn vặt trước mặt hắn, cho dù là tính toán hay thực lực, tất cả hắn đều sâu không lường được. Hơn nữa từ đầu đến cuối hắn chưa từng xem chúng ta là kẻ địch hay đổi thủ... Ngươi đoán xem tại sao hắn không cần thần phách của chúng ta?"

Nói xong, gã ta biến mất. Hi Nương đứng tại chỗ với vẻ mặt khó coi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK