Mục lục
Nhất Kiếm Phá Thiên (Hậu duệ kiếm thần) - Diệp Quân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một khi dòng chính không muốn san sẻ quyền lực thì dòng phụ chắc chắn sẽ gặp thảm kịch. Nếu hai tộc trưởng Tu La Tiêu và Tu La Tịnh biết thông minh thì cả tộc Tu La sẽ có thêm mười triệu năm hưng thịnh khi có hai thiên tài kinh khủng như vậy trong tay.

Tín Du một lần nữa lắc đầu trong tiếng thở dài rồi rời đi.

Trong tinh không, Diệp Quân và Kiếm Tu chậm rãi bước đi. Diệp Quân lén nhìn sang, thầm cảm thấy có chút ngưỡng mộ vị đại bá cả đời tiêu dao, chỉ muốn được chết này.

Ông ấy chợt cười nói: “Sức mạnh của cậu đang tăng tiến rất nhanh”.

Diệp Quân cười khổ: “Làm sao con bì được với mọi người...”

Kiếm Tu hỏi lại: “Vì sao phải so sánh với người khác?"

Diệp Quân ngạc nhiên.

Kiếm Tu cười cười: “Ngọn núi cao nhất không nằm ở bên ngoài mà nằm trong bản tâm chúng ta. Khi trong lòng không xem ai là Thần thì mới có thể vượt qua được”.

Diệp Quân không nói gì, hai tay nắm lại.

Kiếm Tu tiếp tục: “Thật ra, làm chính mình là một điều rất khó”.

Ông ấy thoáng dừng lại: “Đối với bọn ta thì đơn giản như trở bàn tay rồi, nhưng với cậu thì... Khà khà...”

Diệp Quân: “…”

Kiếm Tu: “Thôi, không nói mấy thứ đao to búa lớn này nữa. Đạo lý phải do chính mình ngộ ra chứ không phải nghe người khác nói mà hiểu. Con huyết thi vừa bị ta chém kia không đơn giản... à, với cậu mà thôi...”

Diệp Quân nghe mà dại ra.

Phong cách nói chuyện của đại bá là thế này đây hả??

Tiểu Tháp: “...”

Kiếm Tu nhìn sang bên phải, nói: “Đường có nhấp nhô đến mấy cũng phải tự mình bước đi mới cảm ngộ và tiến bộ được”.

Ông ấy vươn tay vỗ nhẹ vào vai Diệp Quân, cười cười: “Nhưng phải đi nhanh lên”.

Diệp Quân còn chưa kịp thắc mắc thì Kiếm Tu đã hóa thành kiếm quang biến mất tăm.

Đi mất rồi.

Nói đi là đi, mà đi cũng tiêu sái thật, Diệp Quân lắc đầu cười.

Hắn nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, tự nhận bản thân đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy sức mạnh của Huyền Sắc tăng tiến nhiều đến vậy sau khi cầm nó trong tay.

Vô địch ư?

Hắn cũng từng có cảm giác này khi cầm kiếm Thanh Huyên.

Tài sản của con người không thể vượt qua trí tuệ và sức mạnh. Nếu cả hai thứ trên đều thiếu hụt thì chính là tai họa chứ không phải phúc phần.

Đúng lúc này, Tín Du và Thái A Thiên xuất hiện cách đó không xa.

Tín Du vừa đi đến vừa hỏi: “Nói chuyện chút được chứ?"

Diệp Quân gật đầu: “Ta cũng đang có ý này”.

Ba người đi đến học điện tối

thượng, ngồi xuống quanh một cái bàn trong ngôi đình cổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK