Diệp Quân sầm mặt: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Tiểu Tháp nói: “Có phải ngươi bị đánh đến ngốc rồi không?”
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp định nói gì thì lúc này thời không trên đỉnh đầu Diệp Quân bỗng rung lên, ngay sau đó một dấu ấn bí ẩn bỗng xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.
Thấy thế Diệp Quân đổi sắc.
Đạo tắc Quang Âm!
Diệp Quân rất khó hiểu, mình chưa ra tay mà sao đạo tắc Quang Âm này lại xuất hiện?
Ngay lúc này thời không cách trước mặt hắn không xa rung chuyển, sau đó một cường giả mặc thần giáp bước ra.
Khi người đó bước ra, thời không xung quanh bỗng lan từng tầng ra xung quanh, sau đó khu vực y và Diệp Quân đang đứng biến thành một không gian vô cùng kỳ quái, xung quanh không gian này được bao quanh bởi những gợn sóng màu vàng kỳ lạ, những gợn sóng vàng này phong ấn y và Diệp Quân như một cái lồng.
Sắc mặt Diệp Quân sa sầm, rốt cuộc tên này từ đâu đến vậy?
Cường giả thần giáp bỗng xòe tay phải ra, sau đó cách không trung nhẹ nhàng tóm lấy Diệp Quân, thoáng chốc vô số sức mạnh Quang Âm xuất hiện trong khu vực thời không chỗ Diệp Quân.
Không còn cách nào khác, Diệp Quân lao đến trước, biến thành tia kiếm quang chém về phía cường giả thần giáp đó.
Cường giả thần giáp tung ra một quyền.
Vèo!
Nhát kiếm của Diệp Quân bị ép dừng lại, ngay lúc này vô số sức mạnh Quang Âm tràn vào cơ thể hắn như thủy triều, thoáng chốc cả người hắn run lên.
Sức mạnh Quang Âm xâm lấn.
Cơn đau thấu tim lại xuất hiện, Diệp Quân chịu đựng cơn đau, sau đó lấy kiếm Thanh Huyên ra chém một nhát xuống.
Vèo!
Sau khi một tia kiếm quang bùng nổ, cường giả thần giáp bị văng ra xa, Diệp Quân lắc mình, lại chém một nhát nữa về phía cường giả thần giáp.
Trước tiên hắn phải giải quyết cường giả thần giáp này, vì sức mạnh Quang Âm đã tiến vào trong cơ thể hắn, hắn không thể cầm cự được lâu, nhưng cường giả thần giáp lại không cố chấp đỡ nhát kiếm này của hắn, mà lại quay về sau lùi ra ngoài.
Nhưng nhát kiếm này của Diệp Quân cũng xé toạc lồng giam đó, thấy thế ánh mắt cường giả thần giáp hiện lên vẻ kinh ngạc, y không ngờ Diệp Quân có thể phá vỡ trận pháp Quang Âm của y, trong lúc y suy nghĩ, Diệp Quân đã lao đến trước mặt y.
Cường giả thần giáp xòe tay ra, một chiếc khiên thần màu vàng bỗng chặn trước mặt y, thế nhưng sau khi Diệp Quân chém một nhát, chiếc khiên thần lập tức vỡ tan, sức mạnh cực lớn khiến cường giả áo giáp vàng văng ra xa.
Nhưng vào lúc này, Diệp Quân trở nên vô cùng đau đớn, không những thế, ký ức và thần thức của hắn lại bắt đầu trở nên mơ hồ, hơn nữa tốc độ rất nhanh, vì kiếm Thanh Huyên không áp chế trong cơ thể hắn.
Cường giả áo giáp vàng ở đằng xa nhìn kiếm trong tay Diệp Quân cách đó không xa, cực kỳ ngạc nhiên.
Ngay khi Diệp Quân chuẩn bị ra đòn lần nữa, thời không xung quanh bỗng nứt ra, sau đó sáu cường giả mặc áo giáp vàng khác chậm rãi bước ra, người đi đầu còn cầm một cây mâu vàng trong tay, gã lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, không nói lời nào đã gõ nhẹ vào cây mâu dài trong tay,
Thời gian xung quanh bỗng trở nên chậm lại…
Sắc mặt Diệp Quân cách đó không xa trở nên vô cùng khó coi, hắn vốn tưởng chỉ có một người, không ngờ lại thêm sáu người.
Thế này thì đánh quái gì!
Diệp Quân cảm thấy cơ thể mình biến mất từng chút, đó là cảm giác bị tiêu diệt.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Cái tên trong người ta đó, ngươi có cách nào cứu ta không?”
Tiểu Tháp nói: “Ta là Tháp gia của ngươi! Tháp gia”.
Diệp Quân nói: “Được, Tháp gia, ngươi có cách cứu mạng không?”
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Không có”.
Diệp Quân nổi giận: “Chết tiệt!”
Tiểu Tháp: “…”