Mục lục
Nhất Kiếm Phá Thiên (Hậu duệ kiếm thần) - Diệp Quân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gọi nhanh lên!

Diệp Quân có chút đỡ không nổi, Phạn Chiêu Đế này thật sự quá kiêu ngạo.

Hắn chưa từng thấy người nào lớn lối như vậy.

Cô cô mà cũng không sợ?

Lúc trước người này từng bị cô cô chỉnh rồi đó chứ.

Sao cô ta dám!

Diệp Quân lại nói: "Phạn Chiêu Đế, ta gọi thật đó!"

Phạn Chiêu Đế lạnh nhạt nói: "Ta chờ".

Diệp Quân hô lên: "Cô cô!"

Không ai đáp lời.

Vẻ mặt Diệp Quân cứng lại.

Hắn ngẩng đầu nhìn tinh không xa xôi, gọi lại: "Cô cô?"

Vẫn không ai trả lời.

Diệp Quân bối rối.

Hắn gọi người khác: "Cha?"

Vẫn không có bất kỳ ai đáp lại.

"..."

Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân, trên mặt như phủ thêm một tầng sương lạnh, hơi lạnh tỏa ra khắp nơi: "Thứ lưu manh ngày ngày chỉ biết lêu lỏng với đàn bà, ngươi thấy mình có xứng bị đánh không?"

Diệp Quân há hốc mồm: "Phạn Chiêu Đế, cô đang nói gì vậy, cô..."

Phạn Chiêu Đế đột nhiên cách không vung một quyền về phía Toại Cổ Kim, Diệp Quân thấy thế thì lập tức hóa thành một luồng kiếm quang vọt tới trước mặt Toại Cổ Kim rồi chém xuống một kiếm.

Lúc này hắn đã vận dụng cả ba loại sức mạnh huyết mạch.

Đối mặt với người phụ nữ kinh khủng này, hắn thật sự không dám bất cẩn chút nào.

Chiêu kiếm vừa chém xuống, một luồng ánh sáng màu đỏ thẳm bị hắn cưỡng chế dừng lại ngay tại chỗ, nhưng hai tay hắn đã nứt toác, máu tươi chảy xuống.

Trông ánh sảng đỏ lòm kia chứa sức mạnh vô cùng khủng bố.

Diệp Quân thầm thấy hoảng trong lòng, người phụ nữ này đã tiến bộ vượt bậc quá mức rồi?

Diệp Quân không dám nghĩ nhiều, hắn xoay người nói với Toại Cổ Kim: "Đi trước đi, gọi viện binh đến".

Toại Cổ Kim nhìn Phạn Chiêu Đế ở phía xa, bỗng Phạn Chiêu Đế đột nhiên biến mất.

Tròng mắt Diệp Quân co rụt lại, hắn cảm giác như đang có một vùng tinh hà rơi xuống nghiền ép mình, bỗng chốc thấy nghẹt thở.

Lúc này hắn không thể lui lại được, bởi vì Toại Cổ Kim đang ở ngay phía sau hắn. Hắn hít một hơi thật sâu, hợp thể với kiếm rồi đẩy kiếm về phía trước, vô số kiếm ý trật tự tuôn trào ra từ trong thân thể hắn, tạo thành một luồng kiếm thế vạn trượng mạnh mẽ chém ra.

Nhưng kiếm thế của hắn cộng thêm ba loại sức mạnh huyết mạch vẫn không thể nào chống lại được sức mạnh của Phạn Chiêu Đế, tất cả lực lượng của hắn đều đang bị áp chế.

So với lúc trước, sức mạnh Ác Đạo trên người Phạn Chiêu Đế đã tăng lên không biết bao nhiêu lần.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Toại Cổ Kim, thấy cô ta vẫn ở đấy thì bỗng cả giận nói: "Sao chưa đi?"

Toại Cổ Kim quay đầu: "Ngốc muốn chết".

Diệp Quân: "???"

Thấy Diệp Quân quan tâm Toại Cổ Kim như thế, trong mắt Phạn Chiêu Đế lập tức dâng lên cơn thịnh nộ, cô ta đột nhiên vung tay đấm ra.

Ầm ầm!

Sức mạnh huyết mạch cùng kiếm thế quanh thân Diệp Quân lập tức bị đánh nát, một luồng sức mạnh khổng lồ lập tức đánh bay hắn và Toại Cổ Kim ra ngoài.

Sau khi Diệp Quân và Toại Cổ Kim dừng lại, thân thể hắn đã nứt ra, máu tươi nhiễm đỏ toàn thân.

Hắn ngu người luôn.

Thấy vết thương trên người Diệp Quân, Phạn Chiêu Đế vốn đang định ra tay tiếp đột nhiên dừng lại, cô ta ngẩng đầu nhìn sâu vào trong tinh hà xa xôi, hơi nhíu mày lại, một lát sau cô ta thản nhiên nhìn Diệp Quân, vung nắm đấm lên: "Không cố gắng tu luyện thì lần sau gặp lại ta còn đánh nữa".

Nói xong, cô ta lạnh lùng liếc Toại Cổ Kim một cái, rồi sau đó xoay người rời đi.

Thấy Phạn Chiêu Đế bỏ đi, Diệp Quân bỗng thở phào nhẹ nhõm, người phụ nữa này khiến hắn cảm thấy quá áp bức.

Cô ta vô cùng có khả năng đã đạt đến cảnh giới Vực Chủ.

Diệp Quân thấy tê rần cả người.

Sao cô ta tu luyện nhanh như vậy?

Không bình thường!

Hơn nữa người phụ nữ này nói chuyện cũng có gì đó rất lạ.

Hắn thôi không nghĩ nhiều nữa, chỉ chậm rãi ngồi xuống, cảm nhận được toàn thân nứt toác thì chỉ biết cười khổ.

Toại Cổ Kim liếc nhìn tinh không phía xa, cô ta thu mắt lại rồi nhìn Diệp Quân ở đối diện, chứng kiến được thảm trạng của hắn thì rơi vào trầm mặc.

Diệp Quân như nghĩ đến gì đó, hắn vội vàng ngồi dậy rồi nói: "Chúng ta đi mau thôi".

Toại Cổ Kim nói: "Ngươi chữa thương trước đi".

Diệp Quân lắc đầu: "Người phụ nữ kia rất có thể sẽ trở lại".

Toại Cổ Kim nói: "Ngươi chữa thương trước đi".

Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim, cô ta chỉ nhìn hắn, ánh mắt không cho phép cãi lại.

Diệp Quân nói: "Vết thương này không nhằm nhò gì đâu".

Hắn thật sự sợ Phạn Chiêu Đế sẽ trở lại diệt khẩu mình.

Toại Cổ Kim xòe tay ra, một viên đan dược xuất hiện trong tay cô ta: "Ăn đi".

Diệp Quân không dùng tay nhận, mà chỉ há miệng ra.

Toại Cổ Kim tát một cái lên miệng hắn, đan dược thuận thế trượt vào.

Diệp Quân: "..."

Cũng không biết đan dược Toại Cổ Kim cho hắn ăn là gì mà dược hiệu vô cùng tốt, chỉ chốc lát thân thể hắn đã khôi phục lại bình thường.

Diệp Quân nói: "Chúng ta đi thôi".

Toại Cổ Kim đột nhiên nói: "Đây là nơi nào?"

Diệp Quân hơi chột dạ đáp: "Không biết".

Toại Cổ Kim quay đầu nhìn hắn, không nói gì.

Lúc hai người vượt qua thời không, mục tiêu cuối là đến Cựu Thổ, nhưng nơi này hoàn toàn không khớp với vị trí của Cựu Thổ.

Rõ ràng là có người muốn kéo dài thời gian ở chung với nhau...

Ánh mắt Toại Cổ Kim có hơi lạnh, nhưng khi nhìn sợi máu tươi bên khóe môi Diệp Quân thì lại nhớ tới cảnh Diệp Quân đứng ra che chở cho mình mà chẳng màn điều gì, thế là cô ta chỉ đành dời mắt đi rồi nói: "Đi thôi".

Diệp Quân vội vàng gật đầu: "Ừ".

Hắn đi tới trước mặt Toại Cổ Kim, cô ta vẫn nhìn hắn, còn Diệp Quân cứ mặc cho cô ta nhìn, chỉ đưa tay ôm lấy eo cô.

Vù!

Hai người đã biến mất.

Bên trong đường hầm thời không.

Hai người vẫn ở tư thế tiếp xúc thân mật.

Nhưng không ai nói gì.

Không biết qua bao lâu, hai người đã về đến Cựu Thổ, sau đó Toại Cổ Kim xoay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK