Sau khi Thư Hiền rời đi, Lý Bán Tri quay đầu lại nhìn về phía trước cách đó không xa, nơi đó có một người gỗ nhỏ, bà ấy khẽ nói: “Đã mấy ngàn vạn năm không gặp ngươi rồi”.
Bà ấy vừa nói vừa cười tự giễu: “Ngươi xuất hiện ở Thanh Châu cũng không đến đây gặp ta… Trong lòng ngươi, ta chỉ là một công cụ hình người thôi sao?”
…
Đỉnh thí luyện, Huyền Giới.
Bốp bốp bốp bốp!
Trên đài tỉ võ, Diệp Quân đang chiến đấu kịch liệt với Võ Thần.
Tốc độ của hai người quá nhanh, vậy nên người bình thường chỉ có thể nhìn thấy được hai tàn ảnh mơ hồ.
Mà Diệp Quân lại không dùng kiếm!
Hắn dùng quyền cước!
Trước khi tu kiếm, thứ mà hắn dùng chính là quyền cước.
Hắn giờ vẫn đang chịu đòn một cách bị động, căn bản không có bất cứ sức đánh trả nào!
Tốc độ, sức mạnh cũng như phản ứng, bao gồm cả ý thức của Võ Thần đều áp chế hắn!
Lần này, hắn cũng không dùng kiếm một cách bất ngờ nữa!
Việc hắn phải làm chính là chịu đòn!
Hắn phải rèn luyện phản ứng, tốc độ và ý thức của bản thân!
May là bởi vì hắn thường xuyên ăn thịt rồng, uống máu rồng, nên thân xác mạnh hơn người bình thường rất nhiều, nếu không thì hắn căn bản chẳng thể chống đỡ được lâu tới thế!
Bây giờ đương nhiên hắn sẽ không theo đuổi đại đạo chí giản, muốn đạt tới đại đạo chí giản, hắn phải đạt tới đỉnh cao của phức tạp, chỉ có như vậy thì mới có thể theo đuổi đại đạo chí giản!
Người đạt tới đỉnh cao mới có tư cách theo đuổi thứ gọi là bình thường, nếu không thì ngươi không phải đang theo đuổi sự bình thường mà bản thân ngươi đã chính là sự bình thường, ngoại trừ bình thường ra, ngươi căn bản không có lựa chọn nào khác.
Theo đuổi sự bình thường và bình thường một cách bị động, đó là hai cách biệt quá lớn!
Diệp Quân đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, vậy nên hắn muốn lợi dụng Võ Thần để rèn luyện bản thân, khiến cho bản thân đạt tới đỉnh cao của phức tạp trước, sau đó lại theo đuổi đại đạo chí giản!
Trên đài tỉ võ, Diệp Quân liên tiếp lùi ra sau, trong nháy mắt, hắn đã lùi ra xa mấy trăm trượng!
Mặc dù vẫn bị áp chế, nhưng đã có sự khác biệt so với lần đầu, hắn có thể phòng bị một cách có hiệu quả, không đến nỗi bị Võ Thần đánh túi bụi!
Cứ như vậy, ba ngày đã qua đi!
Ba ngày này, Diệp Quân vẫn dựa vào Khôi Phục Đan và Trị Thương Đan, không ngừng giao chiến với Võ Thần, không dừng lại dù chỉ là một khắc!
Tinh thần của Diệp Quân căng như dây đàn, lúc giao đấu với Võ Thần thật sự không thể buông lỏng dù chỉ là một chút, nếu không thì thứ chờ đợi hắn sẽ chính là sự hủy diệt!
Võ Thần này rất biết cách nắm bắt cơ hội!
Lơ là một chút thôi là sẽ gặp phải đả kích mang tính hủy diệt ngay!
Mười ngày trôi qua.
Diệp Quân đã bắt đầu dần thích ứng sự tấn công mạnh mẽ của Võ Thần này, bây giờ mặc dù hắn vẫn chưa thể phản công, nhưng phòng bị thì đã dư sức, bởi vì hắn đã có thể thích ứng được với tốc độ và phản ứng của Võ Thần!