Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Trần Thị thấy Lưu Ly như thế, cũng không còn từ chối nữa, chỉ nói: “Thím chỉ làm có chút chuyện mà cháu vẫn luôn ghi tạc trong lòng, cháu xem xem mấy ngày nay cháu đã để gia đình thím kiếm không ít tiền, sau này đừng có nói mấy lời như vậy nữa."

Trương Trần Thị thật sự cảm thấy sự giúp đỡ trước kia của mình đối với Lưu Ly là có hạn.

Cho dù có thật sự giúp cái gì đi nữa thì mấy ngày nay Lưu Ly đã hoàn trả bằng số tiền mà cô giúp bọn họ kiếm được, bà không muốn Lưu Ly cứ mãi ghi nhớ ơn nghĩa ấy trong lòng để nó trở thành gánh nặng của cô.

Huống hồ gì, bởi vì trước đó trong nhà có già có trẻ, bà cũng không dám giúp đỡ quá nhiều. Nếu như Ly mang ơn quá mức, bà sẽ cảm thấy hổ thẹn.

Lưu Ly không đáp lại những gì Trương Trần Thị nói, chỉ thanh toán tiền công ngày hôm nay cho gia đình Trương Trần Thị rồi đưa ba mẹ con bọn họ ra cửa.

Chờ sau khi tiễn người xong, Lưu Ly rửa tay cho hai đứa bé rồi bắt đầu ăn cơm tối.

Phần ăn của Cố Tại Ngôn là Lưu Ly kêu hai đứa bé mang vào, chưa từng ăn bánh trứng rán cuộn ngon như thế, trong lòng Cố Tại Ngôn vô cùng thỏa mãn.

Chờ sau khi ăn xong, Lưu Ly tắm rửa cho hai đứa, sau đó lại bắt đầu sắc thuốc cho Cố Tại Ngôn.

Nghe thấy hai đứa bé đang cười cười nói nói trong phòng cùng Cố Tại Ngôn, có lẽ một lát nữa sẽ không đi ra ngoài, Lưu Ly liền trốn vào một nơi hẻo lánh lặng lẽ tiến vào không gian.

Bởi vì mấy ngày nay cứ luôn bận rộn nên không có cơ hội, vì vậy mà Lưu Ly chưa có dịp vào không gian, cũng không biết bây giờ trong không gian như thế nào rồi.

Mặc dù đã dự đoán từ trước, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong không gian, Lưu Ly vẫn không nhịn được mà kinh ngạc.

Giống nhân sâm mà mình gieo không chỉ mọc rễ nảy mầm, mà đã đâm hoa kết trái, lại có thể thu hoạch trở về, mà rễ cây nhân sâm rất dày, được xem như là cực phẩm nhân sâm.

Thạch hộc tía cũng mọc từng bụi từng bụi, loại dược liệu bình thường có dáng dấp như cỏ dại sinh trưởng vô cùng tươi tốt.

Còn những quả ớt đó chín đỏ rực cả cây, nặng trĩu, chen chúc trên đầu cành.

Nhưng Lưu Ly nhận thấy rằng những thứ này ngừng phát triển sau khi chúng bao phủ cả mảnh đất, không tự động phân hóa, cũng không tiếp tục sinh trưởng tốt hơn.

Trong lòng Lưu Ly có thêm một suy đoán, thế là hái một ít thảo dược mà mình cần dùng, đợi đến khi nhìn thấy mảnh đất thảo dược ấy trống không, cô mới rời khỏi không gian.

Khoảng thời gian mà cô trong không gian cũng chỉ bằng một cái chớp mắt ở bên ngoài, tiếng nói trong phòng chưa kết thúc, Lưu Ly vẫn tiếp tục sắc thuốc.

Chờ sau khi sắc thuốc xong rồi bưng cho Cố Tại Ngôn uống, sắc trời cũng đã tối mịt, Lưu Ly liền cùng con trải thảm lên đất ngủ.

Trong bóng tối, Cố Tại Ngôn có thể cảm nhận được sau khi mình uống thuốc xong, độc tố trong thân thể lại từ từ được tiêu trừ. Ngoại trừ cái đó ra, hắn còn cảm thấy tim mạch mình thông suốt khó hiểu, trong cơ thể như có khí lực nhiều vô kể.

Cố Tại Ngôn nghĩ có lẽ ngày mai thức dậy, hắn đã có thể tự do hoạt động cũng không chừng.

Lúc nghĩ đến đó, Cố Tại Ngôn đã nhắm mắt lại.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Nhị Lang đến rất đúng giờ, chỉ là lần này Lưu Ly không có ý định đi lên trên trấn mà là để một mình Trương Nhị Lang đi lên trên trấn đưa hàng.

“Ly tỷ… ta… ta không được…" Trương Nhị Lang vô cùng căng thẳng.

Hắn chưa từng một mình nói chuyện với Tần chưởng quầy, cho nên rất bối rối.

“Được hay không, đệ đi mới biết." Lưu Ly phớt lờ sự căng thẳng và bối rối của Trương Nhị Lang.

Cô đã thấy người như Trương Nhị Lang nhiều rồi, không chịu thử một lần thì mãi mãi không biết mình có thể đi được đến đâu.

Cô muốn thành lập một vương quốc thương nghiệp của mình ở thời đại này, Trương Nhị Lang là người đầu tiên cô chuẩn bị bồi dưỡng, cô thật sự không muốn chỉ để hắn đẩy xe bò.

Trương Nhị Lang thấy Lưu Ly không hề quan tâm đến sự khẩn trương và bối rối của hắn, khuôn mặt liền xụ xuống.

“Ly tỷ, thật sự để một mình ta đi?” Trương Nhị Lang chưa từ bỏ ý định, còn muốn xác nhận một lần nữa.

Lưu Ly không trả lời Trương Nhị Lang, trực tiếp ném cho Trương Nhị Lang một bóng lưng.

Trương Nhị Lang trơ mắt nhìn Lưu Ly trở về nhà, bản thân như một con thú nhỏ bị vứt bỏ, thật lâu sau vẫn không cử động.

Hắn có được không?

Trương Nhị Lang hoài nghi bản thân sâu sắc.

Nhưng mà rất nhanh, Trương Nhị Lang liền bước đi.

Bởi vì cuối cùng, hắn thuyết phục mình, cho dù có được hay không được, Ly tỷ đã tin tưởng hắn như thế, vậy thì hắn nhất định phải làm được, không thể làm phụ lòng tin của Ly tỷ.

Lúc Trương Nhị Lang đi, trời vẫn còn chưa sáng.

Mà một ngày mới bắt đầu, người trong thôn lần lượt lên núi như ông vỡ tổ, có số tiền công ngày hôm qua, mọi người liền lên núi hăng hái hơn.

Mà cùng lúc đó, lão Trần Trần gia thôn dẫn theo mấy tiểu tử cường tráng trẻ tuổi khỏe mạnh đến thôn Đại Vĩ.

Ngày hôm qua lúc rời khỏi nhà Trần Đại Tráng, lão Trần đã đồng ý xây nhà giúp cô.

Lưu Ly không muốn phải lãng phí thời gian với chuyện xây nhà, cô liền giao chuyện xây nhà cho lão Trần, cơm cũng là do tự lão Trần nghĩ cách giải quyết. Đến lúc đó, Lưu Ly cũng chỉ làm trưởng quầy vung tay.

Lão Trần vừa đến, đầu tiên là sau khi xác nhận chuyện xây nhà với Lưu Ly liền trực tiếp dẫn người ra phía sau nhà tranh bắt đầu đào móng.

Phía sau nhà tranh, bởi vì là đất hoang, cỏ dại rậm rạp, bọn người Trần gia thôn bắt đầu nhổ cỏ, sau đó lại bắt đầu đào đất.

Tường vây hình tròn lớn, gần như bao bọc hết cả hai mẫu đất, sở dĩ như vậy, đó cũng là do Lưu Ly đã nghĩ tới để không gây ra rắc rối không đáng có trước khi xây nhà, chẳng bằng làm tường che mắt thiên hạ.

Chờ sau khi xây nhà xong rồi, bức tường đó còn có thể để cô được riêng tư hơn, dù sao cũng là ở cửa thôn, cô không muốn ngày nào cũng bị người khác vây xem.

Chờ đến khi trong thôn có người xuống núi giao nấm, nhìn thấy đám người Trần gia thôn đang bận rộn thì không khỏi ngạc nhiên.

“Sao lão Trần lại đến đây, ai muốn xây nhà vậy?”

“Sao có thể là xây nhà được chứ? Ngươi nhìn đào thành hình tròn to như vậy, ai lại có thể xây một căn nhà to như thế?”

“Nhưng mà lão Trần đến đây không xây nhà thì có thể làm cái gì?”

Dần dần, thôn dân xuống núi càng ngày càng nhiều, tất cả đều bị cảnh tượng phía sau nhà tranh làm cho kinh ngạc.

Có người nhiều chuyện còn đến hỏi người Trần gia thôn, nhưng không có ai trả lời câu hỏi của bọn họ.

Ví dụ như là hỏi đang làm gì vậy, im lặng.

Ví dụ như hỏi có phải đang xây nhà không, im lặng.

Ví dụ như hỏi là ai đang xây nhà, vẫn là im lặng.

Nói tóm lại, người Trần gia thôn đều đang bận rộn chuyện của mình, lại rất cẩn thận, hoàn toàn không thèm quan tâm sự dò xét của đám người xung quanh.

Người thôn Đại Vĩ thấy người ta phớt lờ mình, cho nên bọn họ không chú ý tới chuyện bên kia nữa.

Dù sao để ý chuyện đâu đâu sẽ cản trở việc kiếm tiền.

Nhưng mà cũng có người đi hỏi Lưu Ly là ai muốn xây nhà phía sau nhà cô, dù sao thì Lưu Ly cách đó khá gần, mọi người nghĩ chắc chắn là Lưu Ly biết.

Lưu Ly đã cố gắng nhờ bọn người lão Trần giữ bí mật, đương nhiên cô sẽ không để lộ ra.

Đám thôn dân thấy không thể nghe ngóng được gì, dần dần không còn hứng thú nữa.

Thẳng cho đến ngày hôm sau, đám thôn dân lại như vỡ tổ một lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK