Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái thứ chết tiệt, nếu đập hỏng cửa nhà ta thì cút về Điệp gia của ngươi cho ta, Trương gia ta không nuôi được con dâu như ngươi.”

Trương Trần Thị vốn có tính tình chanh chua, Điệp Trúc Lam cũng như vậy, bà ta làm sao có thể nhịn được? Vì vậy mở miệng mắng.

Sau khi mắng xong, Trương Trần Thị lại trừng mắt với Đại Lang: “Còn không quản tốt thê tử của con, Trương gia chúng ta có thể bị nó phá tan hoang rồi.”

Sắc mặt của Đại Lang không tốt, nhưng cũng sợ mẹ mình tức giận, vì vậy khuyên: “Mẹ, mẹ đừng giận, con sẽ nói với nàng ấy.”

Nói xong, Đại Lang đổ một giỏ nấm xuống giàn phơi trên mặt đất, nói với mọi người: “Con lên núi nhặt ít quả thông rồi về.”

Hái nấm cả buổi sáng, nhưng chưa nhặt hạt thông, chắc đều đáng tiền, thứ đó lại nặng, hắn ta mang về cũng được, bớt cho mẹ và đệ đệ của hắn ta bị mệt.

Nghe vậy Lưu Ly vội dặn: “Quả thông Đại Lang ca trực tiếp mang đến nhà ta là được.”

Quả thông không giống nấm, không những nặng, còn phải để cô gia công, nếu để ở Trương gia ngược lại không tiện.

Đại Lang gật đầu, tâm trạng buồn bã đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng có hơi khom của Đại Lang, Lưu Ly không khỏi cảm khái.

Thật sự là lấy thê tử như một canh bạc, ở trong ký ức của cô Đại Lang ca cũng là một người tốt, trước khi chưa lấy Điệp Trúc Lam cũng là một thiếu niên có chí tiến thủ.

Nhưng hiện nay lại có thê tử không biết hài lòng như Điệp Trúc Lam, khiến cô muốn co kéo Đại Lang ca cũng phải suy nghĩ.

Sau khi Đại Lang rời đi, Lưu Ly cũng không ở lại nữa, dẫn hai đứa trẻ tạm biệt Trương Trần Thị.

Lưu Ly mỗi tay nắm tay của một đứa đi trên con đường nhỏ về nhà, chỉ là trên đường đi hai đứa trẻ rất trầm mặc, nắm chặt tay của Lưu Ly.

Lúc này, Lưu Ly càng chắc chắn hai đứa trẻ khi ở Trương gia đã xảy ra chuyện gì đó.

Vốn còn định đợi về nhà rồi hỏi, nhưng Lưu Ly lúc này lại không nhịn được, dừng bước chân, khuỵu người xuống, nhìn hai đứa trẻ.

“Nói cho mẹ biết, hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”

“Mẹ…”

“Mẹ, không có chuyện gì cả.”

Khi Yên Yên muốn mở miệng, Bình Bình lại lên tiếng trước.

Yên Yên mặt mày mờ mịt nhìn ca ca nhà mình, dường như có chút không hiểu.

Rõ ràng có chuyện xảy ra, ca ca tại sao lại nói không có chuyện gì cả?

Lưu Ly thấy hai đứa trẻ như vậy, sắc mặt không khỏi trở nên nghiêm nghị, nhìn chằm chằm Bình Bình: “Bình Bình, mẹ biết con thông minh hơn những đứa trẻ khác, cũng rất hiểu chuyện, không muốn mẹ lo lắng, nhưng điều đầu tiên con phải nhớ là con bây giờ vẫn là một đứa trẻ chưa đến 5 tuổi, mà mẹ là người lớn, bất luận xảy ra chuyện gì, mẹ đều sẽ cản ở trước mặt các con.”

Đứa trẻ Bình Bình này trưởng thành quá sớm, tâm tư cũng quá nặng, cô không hy vọng cậu bé như vậy.

Ít nhất, một đứa trẻ 4-5 tuổi, không nên gánh vác quá nhiều, cô không phải nguyên chủ, nếu cô đã đến rồi, thì muốn hai đứa trẻ vô tư vô lo mà trưởng thành.

Bình Bình nghe thấy lời của Lưu Ly, cặp lông mày nhỏ nhíu chặt lại, biểu cảm lại bởi vì sự nghiêm nghị của mẹ mà có chút ấm ức.

Dù sao có trưởng thành sớm hơn nữa, cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ chưa đến 5 tuổi.

“Nhưng mà mẹ, Bình Bình cũng muốn bảo vệ mẹ.” Đôi mắt của Bình Bình trong trẻo, mang theo sự quật cường và khẳng định: “Bình Bình là ca ca, cũng sẽ bảo vệ muội muội.”

Nghe thấy lời của Bình Bình, Lưu Ly chỉ cảm thấy chua xót và cảm động, nước mắt rưng rưng nhưng cố kìm lại: “Bình Bình, con phải biết, mẹ đặt tên cho hai đứa là Bình Bình Yên Yên, chính là muốn để con và muội muội bình an vui vẻ sống một đời, vô tư vô lo mà trưởng thành, chứ không phải để con tí tuổi đầu gánh vác nhiều như vậy.”

Nói xong, Lưu Ly lại rất dịu dàng đưa tay xoa đầu của Bình Bình: “Bình Bình muốn bảo vệ mẹ, mẹ rất vui, nhưng Bình Bình của chúng ta có thể sau khi trưởng thành rồi bảo vệ mẹ có phải không? Bây giờ để mẹ bảo vệ Bình Bình có được không?”

Trẻ con là như vậy, chỗ không đúng kịp thời uốn nắn, mà chỗ đúng thì kịp thời khẳng định và dẫn dắt.

Bình Bình nghĩ lời của mẹ, cuối cùng vẫn gật đầu.

Điều mẹ hy vọng, cậu bé đều sẽ cố gắng làm.

Thấy Bình Bình gật đầu, Lưu Ly cuối cùng cũng thở phào: “Vậy thì Bình Bình có thể nói cho mẹ biết, hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?”

Bình Bình cúi đầu nhìn mặt đất, lại không có trả lời lời của Lưu Ly.

Lưu Ly thấy Bình Bình như vậy thì có chút bất lực, muốn đứa trẻ này lập tức thay đổi e là không thể rồi.

Vì vậy, Lưu Ly nhìn sang Yên Yên

Yên Yên thấy mẹ nhìn sang mình, không khỏi bĩu môi: “Mẹ, sau này có thể không để chúng con ở nhà Trần nãi nãi không?”

Nói xong, cô bé có biểu cảm ấm ức, bộ dạng muốn khóc.

Lưu Ly nghe vậy thì nghĩ đến Điệp Trúc Lam, trái tim trùng xuống, nhưng vẫn hỏi: “Tại sao?”

Bình Bình Yên Yên trước giờ rất thích thím Trần, bây giờ nói không muốn đến Trương gia nữa, nhất định là Điệp Trúc Lam đã làm chuyện gì quá đáng.

Chỉ là Lưu Ly không ngờ, lời của mình mới hỏi ra, Yên Yên bỗng dưng ‘oa’ một tiếng bật khóc.

“Yên Yên không thích thím… hu hu… Yên Yên không phải con hoang không có cha… Yên Yên không thích người… đánh ca ca.”

Vừa nghe thấy Bình Bình bị đánh, Lưu Ly vội vàng vén quần áo của Bình Bình ra kiểm tra.

Bởi vì ở bên ngoài, tuy không có ai, nhưng gương mặt nhỏ của Bình Bình vẫn đỏ, cũng không tránh né, để mặc mẹ kiểm tra.

Cuối cùng Lưu Ly ở trên cánh tay của Bình Bình phát hiện một dấu tay màu xanh tím, sắc mặt lập tức tối sầm.

Giỏi lắm Điệp Trúc Lam! Đối xử với một đứa trẻ lại nặng tay như vậy.

Lưu Ly trầm mặc chỉnh lại quần áo của Bình Bình, sau đó hỏi Yên Yên, rốt cuộc là vì chuyện gì mà Bình Bình bị đánh.

Từ trong lời của Yên Yên Lưu Ly biết được nguyên nhân sự việc.

Thì ra khi ba đứa trẻ đang chơi bùn với nhau, Trương Tiểu Muội không cẩn thận bị ngã, lúc đó Trương Tiểu Muội vừa hay ở bên cạnh Yên Yên, Điệp Trúc Lam nhìn thấy tưởng Yên Yên đẩy người ngã, thì muốn đánh Yên Yên, Bình Bình vì bảo vệ Yên Yên mới bị đánh.

“Đi, về nhà, mẹ làm bánh trứng cho hai đứa ăn.”

Lưu Ly dắt hai đứa trẻ đi về nhà, biểu cảm trên mặt không dễ coi, có thể dùng từ mây đen bao trùm để hình dung.

Cô không phải là một người giỏi nhẫn nhịn, nhưng nghĩ đến thím, cô không tiện đi quậy.

Chỉ là chuyện nào ra chuyện đó, thím là thím, Điệp Trúc Lam là Điệp Trúc Lam.

Hôm nay Điệp Trúc Lam đánh Bình Bình, cô có thể không đi quậy, nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Điệp Trúc Lam như vậy.

Sau khi về đến nhà, hai đứa trẻ nhìn thấy trong nhà bỗng nhiên có thêm một nam nhân, biểu cảm khác lạ.

Bình Bình chỉ trầm mặc, nhíu mày nhìn nam nhân nằm trên chiếc giường duy nhất của nhà bọn họ, vẻ mặt nhìn trông có chút nghiêm nghị.

Mà Yên Yên lại sáng rực hai mắt, vẻ mặt phấn khích.

“Mẹ, người đó là ai?”

“Mẹ, đây chính là cha sao?”

Bình Bình Yên Yên cùng mở miệng hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK