Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Ly nghe vậy, chỉ nhàn nhạt liếc cô gái kia, nhàn nhạt nói: "Lệ khí nặng quá."

Thấy vẻ mặt của cô gái kia vẫn không phục, Lưu Ly liền hỏi: "Nếu tôi mua cô, những ngày sau của cô sẽ trải qua rất tốt, cô sẽ đối xử với người nhà cô thế nào?"

Cô gái kia nghe vậy, trong mắt mang theo ghen ghét: "Ta nhất định khiến cho bọn họ hối hận vì đã bán ta!"

Lưu Ly tiếp tục hỏi: "Cô muốn khiến bọn họ hối hận thế nào?"

"Ta sẽ tiêu tiền khiến cho họ nhà tan cửa nát, quỳ gối hối hận trước mặt ta." Khi nói những lời này, đáy mắt cô gái tràn đầy sự thù hận.

Hai cô gái khác nghe cô nói vậy, theo bản năng nhích sang bên cạnh, bà môi giới béo kia thấy vậy cũng không nhịn được nhíu mày.

"Đó là người nhà đã sinh ra nuôi lớn cô, lòng trả thù của cô lại nặng như vậy, vậy nếu tôi là chủ mà mắng cô, chẳng phải cô sẽ hận người làm chủ -tôi à?" Lưu Ly mở miệng.

Bị người bán, trong lòng có thể hận, cũng có thể có lòng muốn trả thù, nhưng tuyệt đối không thể có lòng ngoan độc.

Nàng ta có thể chọn rất nhiều cách để khiến đối phương hối hận vì đã bán nàng ta, nhưng nàng ta không lựa chọn cách khác, lại chọn cách trả thù có tính chất nặng nhất.

Loại người này trong lòng độc ác, hễ là có chỗ nào không bằng lòng với ý của cô thì sẽ ghi hận trong lòng, người như thế cô sẽ muốn sao?

Cô nương kia nghe xong lời Lưu Ly theo bản năng muốn phản bác lại, nhưng đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Lưu Ly lại không nói dám nói gì cả, chỉ cụp mắt hạ xuống cảm giác không cam lòng.

Dựa vào cái gì chứ?

Bọn họ đối với nàng ta như vậy, nàng ta dựa vào cái gì không thể đối phó với họ như vậy?

Lưu Ly không quản nàng ta, mà hỏi bà môi giới béo, hai nhà kia bao nhiêu tiền.

Vì hai gia đình này lần nào cũng đòi ở cùng nhau, mỗi lần báo giá bán lại không bán ra được, nên bà môi giới béo mở miệng thì báo giá luôn: "Nhà này hai mươi lăm lượng, nhà kia bốn mươi lượng."

Bà môi giới béo lần lượt chỉ vào gia đình gầy yếu và gia đình người hầu, bình quân mỗi người cũng chưa đến mười lượng bạc.

Lưu Ly nghĩ nghĩ, đang định gật đầu, lúc này bỗng nhiên một cô gái đi ra, quỳ xuống trước Lưu Ly: "Xin phu nhân mua nô tỳ."

Lưu Ly cúi đầu nhìn lại, thấy là một cô gái vẻ mặt thanh thú, ánh mắt sáng rực, trên người mang đầy hơi thở hăng hái.

Cô gái này vừa nhìn là thấy khác với những người khác, đó là một người đứng trong đám người thì cũng rất nổi bật.

Một người như vậy, vừa rồi cô lại không thấy, có thể thấy được nàng ta cố ý che giấu hơi thở trên người.

Chỉ là...

Lưu Ly híp mắt, theo bản năng nhìn về phía Tại Lâm.

"Cô biết làm gì?" Thu lại tầm mắt, Lưu Ly hỏi cô gái.

"Biết võ công." Cô gái đáp.

"Tên cô là gì?" Lưu Ly tiếp tục hỏi.

"Nô tỳ lúc đầu tên tiểu Lục, hiện giờ chỉ đợi phu nhân mua nô tỳ, ban tên cho nô tỳ." Cô gái nói.

Lưu Ly trầm ngâm một lúc lâu, sau đó mới quay đầu nói với bà môi giới béo: "Các cô ấy, còn có những người đó, tôi mua hết."

Lưu Ly chỉ về phía hai cô gái và tiểu Lục còn quỳ dưới đất, sau đó lại chỉ vào hai nhà kia và hai bà cháu Khương lão thái.

Bà môi giới béo sửng sốt, có lẽ là không ngờ Lưu Ly lại mua nhiều trong một lần như vậy, trong nhất thời không phản ứng lại kịp.

"Sao thế?" Thấy bà môi giới béo một lúc lâu không có phản ứng, Lưu Ly không khỏi hỏi ra tiếng.

"Không." Bà môi giới béo lập tức lắc đầu, sau đó cười như phật Di Lặc: "Ta sẽ tính giúp tiểu phu nhân hết bao nhiêu tiền... Tiểu phu nhân, tổng cộng chín mươi lượng..."

Vừa nói, bà môi giới béo nhìn về phía hai người Ám Ngũ và Ám Bát, sau đó cười nói: "Tiểu phu nhân hôm nay mua nhiều như vậy, không bằng tiểu nhân tặng cho cô thêm hai hộ vệ nữa đi."

Nói xong, bà môi giới béo chỉ Ám Ngũ và Ám Bát: "Hai người các ngươi ra đây, còn không mau đi theo tiểu phu nhân..."

"Không cần..." Lưu Ly nhàn nhạt từ chối.

Bà môi giới béo: "..."??

Ám Ngũ Ám Bát: "..." Tặng không cũng không thèm, bọn họ bị chủ nhân ghét bỏ sao?

"Hàng tặng kèm không tốt lắm... Trước tiên đưa giấy tờ bán thân của những người này cho tôi là được rồi." Lưu Ly nhàn nhạt nói.

Ám Ngũ Ám Bát: "..." Bọn họ là hàng tốt, là hàng tốt nhất nhất đó!

Trong nửa canh giờ, bà môi giới béo chuẩn bị giấy tờ bán thân, Lưu Ly thì đằng sau bắt mạch cho chồng của Triệu Tú Hồng, chính là người trước đó bị Chủ nhân bán đi.

Đó là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, tên Tôn Hành, nhìn rất già, cả người thở ra thì nhiều hít vào thì ít, Lưu Ly bắt mạch đã biết, người này đã từng bị thương nặng, nhưng vì không thể chữa trị kịp thời, lại bị nhiễm phong hàn, nên hiện giờ tình trạng mới nguy kịch như vậy.

Nhưng cũng không khó chữa trị lắm.

Bởi vì không vội vàng, cho nên Lưu Ly cũng không định chữa trị ngay ở đây, bảo con trai Tôn Hành là Tôn Huy cõng cha lên thì rời đi khu nhà ở tối tăm.

Đợi Lưu Ly ra ngoài, bà môi giới béo đã chuẩn bị xong giấy tờ bán thân.

Giấy tờ bán thân tuy rằng không cần đến nha môn lập hồ sơ, nhưng vì an toàn, Lưu Ly vẫn sẽ bớt chút thời gian đến nha môn một chuyến.

Cầm giấy tờ bán thân, Lưu Ly lại đi tìm nhà ở, mua nhiều người như vậy, tất nhiên cũng phải sắp xếp chỗ ở chọ họ, không thể đưa hết tất cả vào thôn được.

Chỉ có một nhà môi giới, tuy môi giới cho thuê nhà và bà môi giới béo bán người không liên quan đến nhau, nhưng trong tay bà môi giới béo vừa vặn lại có chút tài nguyên, rất nhanh đã tìm được một gian phòng phù hợp với yêu cầu của Lưu Ly.

Lưu Ly sắp xếp mọi người vào ở, thấy còn thời gian, cũng không vội vàng đến Ẩm thực thành của cô, mà hỏi tên những người này.

Ngoài tiểu Lục ra còn có hai cô gái, một người tên tiểu Hoa, một người tên Đại Nữu, Lưu Ly liền sửa lại tên cho họ, gọi là Đông Linh và Bạch Tuyết.

Còn tiểu Lục, cô nàng nhất định muốn được đổi tên, nên Lưu Ly lấy cho nàng ta cái tên Bạch Nhạc.

Cụ Khương và Hỉ Bảo, Lưu Ly có sắp xếp khác, không đổi tên cho họ.

Còn hai nhà kia, tên tạm được, Lưu Ly cũng không có ý đổi, dù sao nghĩ tên cũng là việc phí tinh lực.

Trong lúc tìm hiểu về những người này, Lưu Ly rất ngạc nhiên là, con trai của cặp phu thê gầy yếu kia, không phải là mười tuổi như cô tưởng, mà đã mười bốn tuổi, trong thời đại phổ biến thành thân sớm, chỉ hai năm nữa thôi là có thể thành thân rồi.

Nhưng cơ thể thiếu niên chỉ mười tuổi... Bằng mắt thường Lưu Ly chỉ nhìn ra không khỏe, nên lấy ra ba lượng bạc đưa cho Triệu Tú Hồng: "Nhiều ngày rồi, bà cho mọi người cải thiện bữa ăn một chút."

Sở dĩ đưa tiền cho bà ta, là bởi vì khi ở gia đình giàu có làm công, Triệu Tú Hồng cũng từng quản lý, cũng có chút kinh nghiệm.

Còn nguyên nhân thật sự một nhà này bị bán ra ngoài, Lưu Ly đoán được một chút, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Sắp xếp xong, Lưu Ly liền chuẩn bị đưa Bình Bình Yên Yên đến ẩm thực thành tuyển người làm.

"Phu nhân, nô tỳ đi với cô."

Chính lúc này, Bạch Nhạc mở miệng.

Lưu Ly nhìn thoáng qua Bạch Nhạc, cũng không nói gì, gật đầu đồng ý.

Chờ đoàn người mọi người cùng nhau đến ẩm thực thành, khi nhìn thấy hàng dài người đang xếp hàng vẫn không nhịn được giật mình.

"Mẹ, nhiều người quá." Yên Yên vẻ mặt ngạc nhiên.

Bình Bình lại để ý đến một việc hơn: "Mẹ, nhiều người như vậy, mẹ chuẩn bị tuyển người thế nào?"

Bởi vì tiền công đưa ra khá cao, không giới hạn nam nữ, phụ nữ hay người trẻ đều được, nên hấp dẫn rất nhiều người.

Nhưng lần này Lưu Ly chuẩn bị tuyển mười người, nên Bình Bình rất tò mò Lưu Ly muốn tuyển thế nào.

Lưu Ly đang định nói chuyện, lại chợt thấy trong hàng người xếp hàng có một bóng dáng quen thuộc, điều này khiến Lưu Ly cảm thấy rất ngạc nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK