Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trần nhị muội, tại sao bà lại không nhận nấm tán trắng nhà chúng tôi?”

Lúc Lưu Ly về đến nhà đã là ba bốn giờ chiều, còn chưa bước xuống xe bò thì đã truyền đến giọng nói bén nhọn của Tiêu thị, là nhị thẩm của cô.

Nhìn qua hàng rào, quả nhiên nhìn thấy nhị thẩm đang khóc lóc om sòm, nhìn một đống sọt bên cạnh Tiêu thị, Lưu Ly liền biết có chuyện gì xảy ra.

Hôm qua Lưu Đại Phú đã trốn đi mà không để lại chữ kí trong giấy miễn trách nhiệm, cũng không chịu nhận biết nấm.

Nhớ ra chắc đã nghe nói chuyện sau này, cho nên nhà tổ Lưu gia mới phái Tiêu thị là người cuối cùng đến đại diện, muốn đi theo thôn dân bán lấy tiền.

Sau khi nghỉ thông suốt, Lưu Ly liền đi xuống xe bò.

Lúc này, truyền đến giọng nói của Trương Trần Thị: “Hôm qua mọi người đều đã đóng dấu tay rồi, nhà các người lại không cho dấu tay, cũng không học cách nhận biết nấm tán trắng, tôi nhận nấm tán trắng của các người, xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm đây?”

Tiêu thị nghe xong lời nói này của Trương Trần Thị, lập tức không làm nữa.

“Hay lắm, Trương Trần Thị, bà còn cầm lông gà làm lệnh tiễn có đúng không?” Tiêu thị bực bội chống nạnh: “Bà đừng có quên Ly họ Lưu, nó không phải là họ Trương, không đến lượt người ngoài bắt nạt người nhà của nó đâu.”

Nói xong, Tiêu thị nhìn về phía thôn dân khác, cứ khóc la ôm sòm: “Mọi người nhìn đi, mọi người phân xử cho ta đi. Rõ ràng vụ làm ăn này là do cháu gái của ta làm, chẳng qua là mời Trần nhị muội hỗ trợ coi chừng, thế mà Trần nhị muội còn muốn vượt mặt cháu gái ta mà bắt nạt người nhà của nó, chuyện này đúng là không công bằng mà.”

Bởi vì Lưu Ly đang đứng ở phía sau, sự chú ý của mọi người đều đặt ở phía trước, cho nên không có ai chú ý đến Lưu Ly đã về.

Nghe xong lời này của Tiêu thị, bọn họ cảm thấy có đạo lý, không khỏi nói với Trương Trần Thị.

“Đại Tú gia à, chuyện này là bà làm không đúng rồi, dù sao thì Tiêu Bích Huệ cũng là thím của Ly, bà không nhìn mặt tăng thì cũng phải nhìn mặt phật chứ.”

“Đúng vậy, Ly tin tưởng bà nên mới để bà trông coi, bà cũng không thể làm khó làm dễ người nhà nàng ấy. Nếu không, e là bà sẽ đánh mất công việc dễ dàng như thế.”

“Nhị muội à, bà cũng nên nhường một bước đi, tính tình đừng ngang ngược như thế, mấy thứ này đâu có khác gì nhau, nhận của ai cũng là nhận mà.”

Đám người ta một câu ngươi một câu, tất cả đều khuyên Trương Trần Thị nhượng bộ.

Trương Đại Lang tức đến mặt đỏ lên, nhưng hắn không phải là người mồm mép, căn bản không biết lúc này nên nói cái gì.

Chỉ là đối diện với mấy người này, Trương Trần Thị vẫn không xuống nước.

Như Tiêu thị đã nói, bà là người Ly mời đến để hỗ trợ, cho nên bà cần phải cẩn thận hơn, không có được sự đồng ý của Ly, bà không thể tự mình làm chủ.

“Ta còn không biết đó nha, chuyện của ta không cần các người phải đưa ra quyết định giúp ta.” Lưu Ly lên tiếng đúng lúc.

Vừa nghe thấy giọng nói của Lưu Ly, đám người vô thức quay đầu lại.

Nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Lưu Ly, những người vừa mới nói chuyện giúp Tiêu thị đều ngậm miệng lại, chột dạ không dám đối mặt với Lưu Ly.

Chuyện ngày hôm qua vẫn còn rõ mồn một trước mắt, bọn họ còn phải dựa vào Lưu Ly để kiếm tiền, cho nên lúc này không dám đắc tội với Lưu Ly.

Đám thôn dân vô thức đứng né qua nhường đường cho Lưu Ly, Lưu Ly đi đến bên cạnh Trương Trần Thị, lạnh nhạt nhìn lướt qua một đám thôn dân, rất có ý cảnh cáo.

Cô đã cho bọn họ có cơ hội để kiếm tiền, nhưng không có nghĩa là bọn họ có thể chỉ chỉ trỏ trỏ kêu cô phải làm như thế nào.

Thấy ai nấy cũng đều e ngại, Lưu Ly mới di chuyển tầm mắt nhìn về phía Tiêu thị.

Lúc đầu, Tiêu thị nhìn thấy Lưu Ly thì có chút sợ sệt, dù sao cách đó không lâu mình còn bị Lưu Ly đốt tóc, bà ta thật sự sợ hãi khí thế trên người Lưu Ly, sợ là Lưu Ly mà phát điên lên thì chuyện gì cô cũng dám làm.

Nhưng mà rất nhanh, Tiêu thị liền hùng hồn lấy vai vế trưởng bối ra để làm giá đỡ: “Ly à, không phải nhị thẩm nói cô chứ, sao phương pháp kiếm tiền của cô lại giúp ích cho người ngoài mà không giúp người trong nhà? Thím biết chỗ cô thiếu người, không phải là nhị bá và đường đệ Vạn Vĩ của cô đều ở nhà à, cứ để bọn họ đến đây giám sát những người này giúp cô là được rồi. Nhị thẩm cũng không cần tiền công của cô, chỉ cần một tháng cho một người hai lượng bạc là được.”

Tiêu thị nói xong, còn cảm thấy đề nghị của mình rất tốt, bộ dạng như muốn chiếm tiện nghi Lưu Ly.

Lưu Ly nghe thấy lời nói vô liêm sỉ của Tiêu thị, thiếu chút nữa là giận quá mà hóa cười.

Một người lao động giỏi trong trấn làm việc một ngày hai mươi lăm văn, ba mươi ngày cũng chỉ có bảy trăm năm mươi văn, dựa vào cái gì mà Tiêu thị lại yêu cầu cho Lưu Đại Phú và Lưu Vạn Vĩ mỗi người một tháng hai lượng bạc? Chỉ dựa vào sự vô liêm sỉ của Tiêu thị?

“Đa tạ sự quan tâm của nhị thẩm, chỗ tôi không thiếu người.” Lưu Ly từ chối rất dứt khoát.

Nào có thể đoán được da mặt Tiêu thị dày đến mức độ không tầm thường, nghe thấy không thiếu người, Tiêu thị lại chỉ vào Trương Trần Thị và Trương Đại Lang: “Cô đuổi bọn họ đi, chẳng phải là đã thiếu người rồi à?”

Nói chuyện với lẽ đương nhiên.

“Tại sao tôi lại phải đuổi bọn họ?” Lưu Ly lạnh lùng nhìn Tiêu thị, thấy Tiêu thị còn muốn lên tiếng, Lưu Ly trực tiếp nói: “Nếu như nhị thẩm muốn đến chỗ tôi bán đồ, có thể đóng dấu làm theo quá trình, nếu như nhị thẩm muốn đến đây chỉ đạo tôi nên làm như thế nào, vậy thì mời nhị thẩm đến từ đâu thì đi về đó đi.”

Lưu Ly không có kiên nhẫn với Tiêu thị, dù sao cũng không phải là ai cũng có thể làm tốn thời gian của cô.

“Cô đừng có mà không biết xấu hổ.” Tiêu thị thở gấp, chỉ vào mặt Lưu Ly rồi mở miệng mắng chửi: “Tôi kêu nhị bá của cô đến đây giúp cô là vinh hạnh của cô, thế mà cô…"

“Nếu như các người muốn lấy tiền của tôi, vậy thì giúp tôi đuổi những người không có phận sự ra ngoài đi.” Lưu Ly không đợi Tiêu thị nói hết lời, cô nhìn đám thôn dân rồi nói.

Mấy nữ nhân nghe xong, cả bọn nhìn lẫn nhau, sau đó một trái một phải kéo Tiêu thị ra khỏi cửa.

Ngày hôm qua bọn họ cân nặng cả đêm, háo hức không thể chợp mắt, còn đang chờ hôm nay lãnh tiền đây, không thể bị Tiêu thị phá hủy được.

Tiêu thị bị nhấc lên, lúc này liền chửi ầm: “Lưu Ly, đồ khốn nạn, tôi là trưởng bối của cô, cô lại dám đối xử với tôi như thế.”

Lưu Ly không thèm để ý tới Tiêu thị, cô sắp xếp thôn dân đã cân xong đi qua một bên kết toán tiền ngày hôm qua.

Tiêu thị thấy mình sắp bị kéo ra ngoài, lúc này liền sốt ruột.

Nếu như ngày hôm nay tay không trở về, e là lại bị đánh chửi một trận.

Lúc này, Tiêu thị đã thu lại vẻ hùng hùng hổ hổ, hét to lên với Lưu Ly ở bên kia: “Ly… Ly, nhị thẩm sai rồi, nhị thẩm in dấu tay!”

Động tác Lưu Ly liền dừng lại, cô nhìn về phía cửa: “Được rồi, đa tạ mọi người, một lát nữa sẽ cho mỗi người thêm một văn tiền."

Mấy phụ nhân kéo Tiêu thị ra ngoài, nghe thấy có thêm một văn tiền, bọn họ liền cười không ngậm được miệng.

Sắc mặt của Tiêu thị rất khó coi, nhưng vẫn ngoan ngoãn ấn dấu tay vào đơn miễn trách nhiệm của Lưu Ly, Lưu Ly lặp lại những gì mà ngày hôm qua đã nói với đám thôn dân cho Tiêu thị nghe.

Mặc dù không muốn dính líu quan hệ với người Lưu gia, nhưng Lưu Ly biết trên đời này có rất nhiều khuôn khổ trói buộc, mà quan hệ người thân chính là sự trói buộc lớn nhất, muốn chặn miệng người thì trước tiên phải cho người đó một cơ hội.

Về phần người lão Lưu gia có biết quý trọng cơ hội hay không thì không có liên quan gì với cô.

Chỉ là bởi vì ngày hôm qua người Lưu gia còn chưa học được cách nhận biết nấm tán trắng, ngày hôm nay cũng chỉ có thể đi hái cùng với mọi người, khó tránh khỏi sẽ hái phải nấm độc.

Sau khi Trương Trần Thị kiểm kê xong, ba gùi nấm của Lưu gia mang đến chỉ còn lại có một gùi, Tiêu thị lại nổi cơn bất mãn.

“Trần nhị muội, bà có nghiêm túc không vậy hả? Muốn giữ nấm tán trắng nhà tôi khổ cực hái được để bán lấy tiền, có đúng không?” Tiêu thị cảm thấy chắc chắn là Trương Trần Thị muốn đối đầu với mình.

Nếu không thì tại sao đống nấm tán trắng mà bọn họ cực khổ hái được chỉ còn có nhiều đó?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK