Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ừ.” Bình Bình gật đầu, đối với lời thỉnh cầu của Yên Yên, không hề từ chối.

Trước khi ném vòng, Bình Bình nhìn chủ sạp đó, sau đó mặt không gợn sóng ném chiếc vòng trong tay đi.

Chiếc vòng ném ra, trúng thỏi bạc đó.

“Wow --- trúng rồi trúng rồi!”

Trong đám đông có người hô to, giống như người ném trúng ngân lượng là họ vậy.

Mà Yên Yên thì càng vui hơn, cả người đều nhảy lên, vỗ tay hét ca ca giỏi quá, rõ ràng thật sự rất vui.

Chủ sạp đó thấy thỏi bạc thật sự bị ném trúng, ngay lập tức vẻ mặt thay đổi không ngừng, muốn khóc cũng không khóc được, cả người không ổn, cuối cùng dứt khoát ngồi sụp xuống đất, trong miệng lẩm bẩm xong rồi xong đời, mặt mày xám như tro.

Lưu Ly nhìn chủ sạp đó, không lên tiếng.

Trò chơi như vậy, có thắng có thua, đây là quy tắc, để xem chủ sạp này ứng đối như nào.

Điều khiến Lưu Ly bất ngờ là tuy chủ sạp cả người teo tóp giống như quả cà tím bị sương bao phủ, nhưng vẫn bò dậy đi lấy thỏi bạc đó đưa cho Bình Bình.

Tuy khi đưa ngân lượng ra hai tay của chủ sạp đang run rẩy, nhưng không vì vậy mà giở trò vô lại.

Nhìn một màn này, trong ánh mắt Lưu Ly nhìn chủ sạp đó có thêm một chút tán thưởng.

Rõ ràng 10 lượng bạc này đối với chủ sạp này mà nói là một số tiền lớn, nếu không ông ta cũng sẽ không buồn như vậy.

Nhưng ông ta lại là một người giữ chữ tín hiếm có.

Lưu Ly ra hiệu bằng mắt cho Bạch Nhạc, bèn gọi Tại Lâm cầm giúp những món đồ chơi mà Yên Yên chọn, một nhóm người đi ra khỏi đám đông.

Khi chủ sạp đang thu dọn sạp hàng của mình, trước mắt bỗng có thêm một đôi giày thêu hoa.

“Hôm nay dọn sạp rồi, lần sau đi.” Chủ sạp không ngẩng đầu, tiếp tục động tác trong tay.

Lúc này, trên cái kệ trước mặt ông ta đột nhiên có thêm một thỏi bạc.

Chủ sạp ngẩng đầu thì thấy bóng lưng xoay người của một nữ tử.

Mà nữ tử đó, ông ta nhớ, là nha hoàn bên cạnh của gia đình vừa rồi.

Đây...

Chủ sạp cầm thỏi bạc đó, trọng lượng chắc chắn không chỉ có 10 lượng, chủ sạp sửng sốt, lập tức chạy ra khỏi đám người, nhưng không nhìn thấy người của gia đình đó nữa.

Chủ sạp vừa mừng rỡ, vừa cảm kích, quỳ xuống về hướng mà gia đình đó rời đi, trong miệng đều là những lời cảm kích.

Mà ở một bên khác, Lưu Ly sớm đã dẫn bọn trẻ sang một con phố khác, trên phố có các loại đồ ăn vặt và đồ chơi.

Trong số đồ ăn vặt đó vậy mà còn có bỏng nổ và lẩu cay.

Đương nhiên gia vị gì đó, chỉ có chỗ cô có, cho dù những người này bắt chước ngoài mặt, hương vị tất nhiên cũng sẽ không quá ngon, nhưng đồ ăn mới, người mua lại không ít.

Sau đó gặp được người bán kẹo hồ lô, Yên Yên muốn, Cố Tại Ngôn dẫn Yên Yên đi mua, Lưu Ly và Bình Bình tiếp tục đi dạo ở phía trước.

Đột nhiên, Lưu Ly cảm nhận được vạt váy của mình bị kéo.

Cúi đầu nhìn thì thấy người giật mình chính là Bình Bình.

“Sao thế?” Lưu Ly hỏi han.

Bình Bình liếc nhìn Lưu Ly, sau đó chỉ tay vào một cửa tiệm bên cạnh.

Là một cửa tiệm bán son phấn.

Cô trước giờ không cần những son phấn này, Bình Bình đương nhiên chỉ không phải kêu cô mua, vậy nhất định có nguyên nhân khác.

Nghĩ vậy, Lưu Ly đi hai bước về phía cửa tiệm đó, vừa hay nhìn thấy một cặp mẹ con đi ra từ trong tiệm, đồ họ cầm trong tay khiến cô cảm thấy rất quen mắt.

Lưu Ly nhìn sang Bình Bình, thấy Bình Bình gật đầu, bèn hiểu Bình Bình là nhìn thấy có người mua những thứ đó mới nhắc nhở cô.

Trái tim của Lưu Ly chìm xuống, bèn dẫn Bình Bình đi về phía tiệm son phấn đó.

Sau khi đi vào, Lưu Ly bèn nhìn thấy trong quầy bày không ít son phấn nước, không thấy những chai lọ mà cô vừa mới nhìn thấy.

Người bán hàng thấy Lưu Ly ăn mặc không tồi, bèn đi ra đón với vẻ mặt lấy lòng.

“Phu nhân cần cái gì, cần tiểu nhân giúp người giới thiệu không?”

Lưu Ly nghe vậy, dửng dưng mở miệng: “Chỗ ngươi chỉ có những thứ này?”

Người bán hàng vừa nghe thấy lời này thì có hơi cảnh giác nhìn Lưu Ly, giọng điệu cũng không đon đả như trước: “Phu nhân nói gì vậy, những đồ này của tiệm đều là thứ tốt nhất bán ở trong Huyện thành, những phu nhân tiểu thư đó đều thích dùng son phấn của chúng tôi.”

Lưu Ly nghe vậy thì vẻ mặt rất sầu rĩ: “Haizz, ngươi không biết mặt ta dạo này không được tốt lắm, son phấn mua ở Huyện thành trước đó cũng dùng lên mụn, trước đó ta nghe các tiểu tỷ muội nói có một loại sản phẩm chăm sóc da, còn chỉ ở chỗ các người mới thấy được, nếu đã không có vậy thì thôi vậy.”

Nói xong Lưu Ly mặt mày thất vọng dắt Bình Bình muốn đi ra.

Người bán hàng vừa nghe thấy lời của Lưu Ly, lập tức hai mắt sáng lên.

Người mua đồ ở Huyện thành, vậy chắc chắn không phải tới từ trấn Biên Lư.

Nghĩ như vậy, người bán hàng cũng không quan tâm mặt của Lưu Ly có thật sự ‘có trạng thái không tốt’ hay không, lập tức giữ người lại: “Phu nhân là muốn sản phẩm chăm sóc da à, tiệm nhỏ này quả thật là có, phu nhân từ từ đã, ta đi lấy ngay.”

Tiểu nhị nói xong thì đi vào bên trong, khi đi ra thì trong tay cầm mấy cái hộp lọ, giống hệt lọ mà Mộng Sương Các bán.

“Phu nhân, cái này là sản phẩm bán chạy nhất của chúng tôi dạo gần đây, người có muốn một bộ không?”

Lưu Ly: “Nếu bán tốt nhất các người sao không bày ra?” Lưu Ly nghi hoặc hỏi, đưa tay cầm cái lọ sứ đó nhìn tới nhìn lui.

Ừm, quả nhiên là lọ sứ giống hệt.

Vừa nghĩ vậy, trên mặt Lưu Ly lộ ra biểu cảm rất không tin tưởng.

Người bán hàng đó thấy Lưu Ly tỏ ý nghi ngờ sản phẩm, có dáng vẻ không muốn mua, lập tức giải thích: “Phu nhân người khả năng không biết, cái này tới từ Mộc Sương Các ở bên trấn Biên Lư, Mộc Sương Các đó có chút qua lại với chủ của chúng tôi nên mới bảo chủ của chúng tôi có thể lấy ít đồ qua đây bán, nếu không bộ mỹ phẩm giới hạn bán ra của Mộc Sương Các, phu nhân người có thể mua được ở đâu chứ.”

Khoảng thời gian này Mộc Sương Các kinh doanh rất tốt, cộng thêm đồ hữu dụng, đương nhiên là ai ai cũng biết.

Thậm chí trong huyện có một số phu nhân của gia đình giàu có vì mặt của mình mà không ít lần phái người tới Mộc Sương Các mua sản phẩm, chỉ là đồ thật sự không nhiều, người mua lại quá nhiều, vậy nên không phải lần nào cũng có thể mua được.

Hiện nay nhắc tới Mộc Sương Các, người bán hàng không hề sợ Lưu Ly sẽ không mua.

Quả nhiên, Lưu Ly vừa nghe thấy Mộc Sương Các thì lập tức có vẻ mặt sửng sốt: “Cái này thật sự là đồ của Mộc Sương Các sao?”

Đương nhiên là giả.

Mộc Sương Các của cô không có hợp tác với ai.

Nhưng để diễn cho chân thật, Lưu Ly đương nhiên phải nói như vậy.

“Là thật, không tin người mua về đối chiếu với người khác, xem có phải giống nhau không.” Người bán hàng mặt mày khẳng định.

Nhìn bên ngoài giống nhau, bên trong như nào, vậy phải xem mới biết.

Nghĩ tới đây, Lưu Ly bèn không do dự rút tiền ra mua một bộ đó, giá cả còn đắt hơn giá của Mộc Sương Các cô đặt ra.

“Mẹ mua những thứ này là có cách giải quyết rồi sao?”

Bình Bình rất thông minh, từ khi nhìn thấy có mấy người phụ nữ cầm đồ đi ra thì đoán được đồ ở đây là giả.

Vậy nên khi đi vào cậu bé chỉ yên lặng nhìn mẹ diễn kịch, thấy mẹ biết rõ đồ là giả còn mua thì nghĩ mẹ có phải đã có cách giải quyết rồi không.

Lưu Ly lắc đầu: “Không có.”

Thấy Bình Bình nghi hoặc, Lưu Ly bèn nói: “Không mua thì sao biết thứ này rốt cuộc là cái gì? Biết người biết ta mới có thể ứng đối được với các loại tình trạng đột ngột xảy ra.’

Cái khác cô không sợ, chỉ sợ tiệm son phấn đó mượn thương hiệu của Mộc Sương Các bán hàng giả, xảy ra chuyện cũng đổ lên người của Mộc Sương Các.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK