Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói thật, Lưu Ly cũng không ngờ Bạch Nhạc lại đột nhiên lấy ra một cái áo choàng lông cáo, chuyện này làm cô có chút ngẩn ra.

Nhưng mà hiệu quả vả mặt của cái áo choàng này cũng rất tốt, Bạch Nhạc quả thật là thần trợ công.

Nhưng mà nghe câu nói hạ thấp miệt thị của Dương phu nhân kia, Lưu Ly chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, cũng không vội nhận áo choàng, mà trực tiếp trả lại.

“Thợ săn là nghèo hèn? Chẳng lẽ nói cả người mùi tiền thối thì cao quý sao?”

Giọng nói Lưu Ly rất lạnh, đây là thời đại giai cấp rõ ràng, cô vốn cũng không muốn chống lại cái gì, nhưng lại bởi vì thế mà liên tục bị người bới móc làm cô không thể nhẫn nhịn được.

Dương phu nhân giống như bị giẫm phải đuôi, lập tức giận mà đáp lại: “Ngươi nói ai cả người mùi tiền thối?”

Lưu Ly lạnh nhạt: “Ai trả lời là người đấy, chẳng lẽ phu gia của bà làm quan hay sao? Vậy không biết phu gia của bà làm quan gì, để ta quỳ lạy quỳ lạy một cái.”

“Ngươi—” Dương phu nhân nghẹn lời, sắc mặt cũng đỏ bừng.

Phu gia nàng ta không phải quan, mà là thương.

Sĩ nông công thương, thương nhân dù có tiền, nhưng vẫn xếp ở vị trí cuối cùng.

Nhà mẹ nàng ta mặc dù là quan, nhưng cũng chỉ là một huyện thừa trong huyện nhỏ mà thôi, cũng không có thực quyền gì.

Từ nhỏ nàng ta đã muốn làm phu nhân nhà quan, cuối cùng lại gả cho nhà họ Dương là vì bà cô Dương gia, cũng chính là chị ruột của phu quân nàng ta gả vào phủ thượng thư bộ Hộ ở kinh thành làm tiểu thiếp, con gái mà bà cô sinh được Khang Vương ưu ái, trở thành thiếp thất của Khang Vương.

Bởi vì tầng quan hệ này, trong cả huyện Lâm An không ai dám đắc tội với nàng ta, thậm chí tất cả đều nịnh bợ nàng ta, đây là lần đầu tiên có người không khách khí với nàng ta như vậy, làm nàng ta nhất thời không biết nên đáp trả thế nào.

“Nếu không phải quan, vậy chính là thương.” Lưu Ly nhìn thấy sắc mặt của Dương phu nhân, lập tức hiểu ngay nàng ta không phải là người mình không thể đắc tội được, nói tiếp: “Vậy không phải là một thân mùi tiền sao? Nếu thế, thì có cái gì mà trào phúng người khác? Huống chi tất cả những thứ mặc dùng trên người bà cũng không phải có được bằng bản lĩnh của mình, bà lấy đâu ra tư cách đi xem thường người khác?”

Nói xong những lời này, Lưu Ly cũng không định tiếp tục lãng phí ở đây nữa, trực tiếp gọi nha hoàn kia tiếp tục dẫn đường.

Nhưng vị Dương phu nhân này sao chịu được nhục nhã như vậy? Sao có thể cứ thế mà bỏ qua cho Lưu Ly?

Thấy Lưu Ly muốn đi, lúc này không để ý hình tượng, vòng qua xông đến trước lối đi, ngăn Lưu Ly lại: “Ngươi đứng lại đó cho ta, không được đi.”

Lưu Ly nhíu mày, lạnh lùng nhìn Dương phu nhân này.

“Sao thế? Còn có cái gì chỉ giáo?”

Gương mặt Dương phu nhân có chút hung dữ: “Ngươi có biết ta là ai không? Đắc tội với ta có kết cục thế nào không?”

Lưu Ly thờ ơ, rồi lại vô cùng thành thật: “Không biết.”

Lập tức, thấy Dương phu nhân kia chuẩn bị không kiêng nể gì thông báo thân phận cao quý của mình thì Lưu Ly nhàn nhạt cắt ngang: “Hơn nữa ta cũng không có hứng thú biết.”

“Ngươi –” Dương phu nhân tức giận suýt ngã ngửa, thực tế nàng ta hình như còn cảm thấy ánh mắt những phu nhân khác nhìn mình giống như có chút ý xem kịch vui, lập tức thẹn quá hóa giận, nghĩ cũng không nghĩ, giơ tay lên muốn tát một cái lên mặt Lưu Ly.

Sắc mặt Lưu Ly lạnh xuống, sao người ở nơi này động một cái là muốn tát người khác?

Mà lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Dừng tay!”

Là giọng của Nhiêu Thanh Nhã.

Ồn ào bên này truyền đến Nhiêu Thanh Nhã nghe thấy, nhanh chóng chạy đến, lại không ngờ bắt gặp hình ảnh Dương phu nhân muốn tát Lưu Ly, lúc này lên tiếng ngăn lại.

Nghe được giọng Nhiêu Thanh Nhã, Dương phu nhân mặc dù có chút không cam lòng, nhưng vẫn là dừng tay lại.

Dù sao thân phận phu nhân huyện lệnh này khác với mọi người, nàng ta không đắc tội nổi.

Chỉ là ngay lúc Dương phu nhân cho là mình có mặt mũi rất lớn trước mặt Nhiêu Thanh Nhã, mà bản thân nàng ta cũng chịu uất ức lớn thì lại nghe Nhiêu Thanh Nhã trầm giọng chất vấn: “Dương phu nhân, đầu năm mới lại muốn ra tay với khách quý của ta, có phải là quá không để ta vào mắt?’

Dương phu nhân khiếp sợ, vẻ mặt không thể tin được nhìn Nhiêu Thanh Nhã: "Ngươi thế mà lại giúp nàng ta?”

Nhiêu Thanh Nhã cười lạnh: “Chẳng lẽ ta lại phải giúp ngươi?”

“Ta…” Dương phu nhân nhất thời có chút nghẹn lời.

“Hôm nay trong phủ ta muốn chiêu đãi khách quý, nếu Dương phu nhân không còn việc gì, vậy thì mời về trước vậy.” Nhiêu Thanh Nhã trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Thấy Dương phu nhân còn muốn nói gì đó, Nhiêu Thanh Nhã lại tiếp tục: “Trong phủ này của ta thật sự không chứa nổi quý nhân như Dương phu nhân đây, Dương phu nhân nếu không có việc gì, sau này cũng đừng nên đến nữa.”

Lời nói không nể mặt như thế, Dương phu nhân nghe được sắc mặt lúc trắng lúc xanh, ở lại cũng thật sự không có ý tứ rồi.

Lại thêm bên phía kinh thành mấy lần truyền lời xuống, bảo nhà họ Dương bọn họ đừng đắc tội với nhà họ Nhiêu, vì vậy Dương phu nhân cho dù có tức giận hơn nữa, cuối cùng cũng đành phải mang theo nha hoàn giận dữ rời đi.

Về phần những phu nhân khác, đều bị một màn này làm kinh sợ.

Gia đình này đến cùng là thân phận gì, lại có thể làm phu nhân huyện lệnh trực tiếp chặt đứt qua lại với Dương phu nhân?

Mấy vị trước đó mở miệng trào phúng Lưu Ly, lúc này cũng nơm nớp lo sợ, sợ là Nhiêu Thanh Nhã cũng chém mấy người bọn họ một đao.

Nếu như sau này mấy người bọn họ bị phủ huyện lệnh chặn ngoài cửa, mấy người bọn họ nhất định sẽ bị phu gia không chấp nhận.

Nghĩ như vậy, mấy phu nhân đã mở miệng nhất thời sắc mặt trắng bệch.

Đúng lúc này Nhiêu Thanh Nhã nhìn về phía bọn họ, sợ đến mức mấy người bọn họ đến hô hấp cũng không dám.

“Mấy vị phu nhân cũng quay về đi, hôm nay thật sự không có thời gian chiêu đãi các vị rồi.” Nói rồi, Nhiêu Thanh Nhã cười như không cười: “Chỉ là vị khách quý này của ta, sau này cũng hy vọng các vị phu nhân chăm sóc nhiều hơn.”

Mấy vị phu nhân đã mở miệng nghe vậy, chỉ cảm thấy sau lưng đều bị mồ hôi thấm ướt, lại chỉ có thể kiên trì đáp: “Vâng, chúng ta biết rồi.”

Nói xong, thì cáo từ, bước chân kia giống như là chạy trối chết.

Nhìn bóng lưng mấy người bọn họ biến mất, sắc mặt Nhiêu Thanh Nhã mới hòa hoãn một chút, nhìn Lưu Ly nói: “Những người đó đều là mấy người quen nâng cao giẫm thấp, muội đừng để ý.”

Lưu Ly không thèm để ý cười cười: “Có Thanh Nhã tỷ đứng ra cho ta, ta tất nhiên là không để ý.”

Nói xong, Lưu Ly nghi hoặc hỏi: “Chỉ là không biết Dương phu nhân này là ai, nhìn có vẻ giống như là có lai lịch lớn.”

Nhiêu Thanh Nhã thấy Lưu Ly hỏi vậy, thì nói chuyện nhà họ Dương với Lưu Ly.

“Nàng ta trước mặt ta cũng không phải như vậy, trước đó ta và nàng ta đều không có con nối dòng, còn có thể nói chuyện với nhau, bây giờ lại cảm thấy nàng ta càng có phần kỳ cục rồi.”

Dừng một chút, Nhiêu Thanh Nhã mới thân mật kéo tay Lưu Ly: “Mấy hôm nay ta đã chịu đủ mấy người kia nịnh bợ, cũng may hôm nay muội đến rồi, cũng xem như là cho ta thở một hơi.”

Lưu Ly cười: “Cũng là tỷ có thực lực để người nịnh bợ.”

Nhiêu Thanh Nhã nghe vậy cười cười: “Ta nào đâu có thực lực gì, ta đây cũng đều là vì được gia tộc che chở, ta cũng không phải có năng lực như Tiểu Ly muội, cũng không có cái bản lĩnh gì để người nịnh bợ.”

Lưu Ly cười cười, không tiếp lời.

Nhiêu Thanh Nhã cũng không tiếp tục đề tài này nữa, mà cầm hai bao lì xì đã được chuẩn bị sẵn đưa cho Bình Bình và Yên Yên.

Ra khỏi hành lang, thì gặp phải Quách Tế Chung đi đến.

Thì ra Quách Tế Chung vốn đi làm việc, nghe nói Lưu Ly mang theo người nhà đến, thân là nam chủ nhân, đương nhiên phải ra mặt chiêu đã Cố Tại Ngôn.

Chỉ là lúc nhìn thấy Cố Tại Ngôn thì Quách Tế Chung lại ngẩn cả người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK