Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói sắp ra khỏi miệng của Trương Tiểu Thúy đột ngột tắc nghẽn cùng với tiếng gõ cửa.

Lưu Ly bước ra khỏi nhà bếp, cau mày nhìn về phía cửa.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô có thể cảm nhận được người gõ cửa đang mang theo sự ác ý nồng đậm mà đến.

Quả nhiên, Lưu Ly mới có ý nghĩ này, ngoài cửa đã truyền đến giọng nói của Vương Kim Hà: "Trương Tiểu Thúy, nha đầu chết tiệt cô ra đây cho tôi."

Trương Tiểu Thúy vừa nghe thấy là tới tìm mình, lại còn là chị dâu mấy ngày trước đánh nhau một trận với mình, cả người đột nhiên có chút bối rối sợ hãi, vô thức nhìn về phía Lưu Ly giống như đang trưng cầu ý kiến của cô xem làm thế nào.

Nghe thấy tiếng gõ cửa hết lượt này đến lượt khác, suy nghĩ của Lưu Ly hơi chuyển động, mơ hồ đoán được mục đích của Vương Kim Hà.

"Phu nhân, có cần nô tỳ đi mở cửa không?" Bên cạnh vang lên giọng nói của Bạch Nhạc.

Lưu Ly lắc đầu, nhìn về phía Trương Tiểu Thúy, giọng nói rất kiên định: "Chuyện này cô phải tự mình đi giải quyết."

"Nhưng ta..." Trương Tiểu Thúy có chút co rúm lại, rõ ràng là có chút sợ Vương Kim Hà.

Nhưng Lưu Ly lại không cho phép Trương Tiểu Thúy chùn bước: "Cô phải biết rằng nếu tương lai cô mở tiệm sẽ gặp đủ thứ chuyện, đủ thứ người, những thứ này cô đều phải tự mình đi giải quyết."

Nói xong, Lưu Ly dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Cho dù cô sẽ không gặp những người đó, nhưng nếu cô tự mình kiếm tiền rồi, cô cảm thấy bọn họ có sẽ tìm đến cô không? Đương nhiên, nếu cô muốn dùng tiền mình tự kiếm ra trợ cấp cho bọn họ thì coi như tôi chưa nói những lời này."

Sở dĩ thêm vào câu cuối là vì Lưu Ly không biết Trương Tiểu Thúy sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào.

Dĩ nhiên là cô sẽ chọn vứt bỏ mối quan hệ với một người như Vương Kim Hà, nhưng dù sao Trương Tiểu Thúy cũng không giống mình, nàng ta sinh ra và lớn lên ở thời cổ đại.

Mà cô biết là người của thời đại này, cho dù nhà mẹ đẻ có cực phẩm thế nào, xấu xa thế nào, về cơ bản con cái đều sẽ lựa chọn hướng về nhà mẹ đẻ, hy vọng sau này gặp phải chuyện gì, nhà mẹ đẻ sẽ giúp đỡ một chút.

Dĩ nhiên, việc Trương Tiểu Thúy xảy ra chuyện, nhà mẹ đẻ của Trương Tiểu Thúy đã không giúp gì, hơn nữa còn giậu đổ bìm leo, nhưng dù sao Vương Kim Hà cũng là chị dâu của nàng ta, còn có anh trai ruột của nàng ta, Trương Tiểu Thúy có khả năng sẽ hướng về phía bọn họ.

Đây là sự lựa chọn mà hầu hết phụ nữ trong thời đại này có khả năng sẽ lựa chọn.

Cô sẽ không ngăn cản Trương Tiểu Thúy đưa ra lựa chọn, nhưng nếu Trương Tiểu Thúy độc lập kiếm tiền, lại cam tâm tình nguyện để anh trai và chị dâu hút máu, vậy thì cô cũng sẽ không quản nàng ta nữa là được.

Dù sao, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của chính mình.

Cô có thể dành cho Trương Tiểu Thúy một cơ hội tham gia như vậy cũng coi là đã tận nghĩa tận tình rồi.

Sau khi nghe Lưu Ly nói, Trương Tiểu Thúy chìm vào im lặng.

Nàng ta cúi đầu, không biết mình đang nghĩ gì, Lưu Ly cũng không thúc giục xen vào, mỗi người đều cần đưa ra sự lựa chọn cho cuộc đời của mình, cô không thể thao túng.

Đương nhiên, cho dù có cách thao túng, cô cũng sẽ không thao túng.

Mỗi người đều sẽ lựa chọn con đường mà mình muốn đi, đắng cay ngọt bùi gì đều là tự mình trải nghiệm, tiếp tục đi tiếp hay là chuyển sang một con đường khác, đây đều là việc bản thân mỗi người cần phải lựa chọn.

"Trương Tiểu Thúy, nếu cô còn không ra đây, có tin Trương gia bọn ta sẽ không nhận cô nữa không?" Giọng nói mang theo sự uy hiếp của Vương Kim Hà vang lên ngoài cửa: "Cô là kẻ không có lương tâm, ta và anh cô ở nhà ăn cám nuốt rau dại, cô thì tốt rồi, trốn ở trong hưởng phúc, cái mạng vứt đi kia của cô thì hưởng phúc cái con khỉ, cũng không soi lại mình, cứ ở bên ngoài làm mất cả mặt mũi."

Lời nói của Vương Kim Hà càng ngày càng khó nghe.

"Trương Tiểu Thúy, cô nghĩ cho kỹ, nếu không có ta và anh cô, đời này của cô cũng coi như xong rồi, cô nghĩ xem, trông chờ vào người khác là điều không thể, bây giờ nếu cô ra đây, ta sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì, đến lúc đó ta và anh cô cũng sẽ tìm cho cô một gia đình tốt, nếu không đừng trách bọn ta không nhận người như cô."

Vương Kim Hà vẫn đang huyên thuyên bên ngoài.

Lưu Ly biết rằng những lời hiện tại của Vương Kim Hà trông thì như đang nói Trương Tiểu Thúy, nhưng nó lại nhắm vào mình.

Bởi vì ngày hôm qua Vương Kim Hà đã làm ầm ĩ ở chỗ cô đây, cũng không biết hôm nay làm thế nào mà Vương Kim Hà biết được Trương Tiểu Thúy đang ở chỗ cô nên cố ý đứng trước cửa làm loạn như vậy.

Nếu không, ả ta đến tìm Trương Tiểu Thúy, tại sao lại muốn đứng trước cửa nhà cô chửi bới chứ? Còn không phải là không dám trực tiếp mắng cô nên mới nói chuyện khó nghe hết mức như vậy với Trương Tiểu Thúy, hơn nữa còn lớn tiếng như vậy.

Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng xui xẻo.

Nhưng Lưu Ly lại chỉ yên lặng đứng ở đó, vẻ mặt bình thản, ngoảnh mặt làm ngơ với những lời nói bên ngoài.

"Lưu Ly..."

Vào lúc này, Trương Tiểu Thúy đột nhiên lên tiếng.

Lưu Ly nhìn về phía Trương Tiểu Thúy, nhìn thấy viền mắt Trương Tiểu Thúy hơi đỏ nhưng lại đang nhìn mình với vẻ kiên định lạ thường: "Ta muốn để Tiểu Nha ở chỗ cô trước, phiên cô giúp ta chăm sóc nó một chút."

Lưu Ly hơi nhướn mày, có vẻ như Trương Tiểu Thúy đã đưa ra quyết định rồi.

"Được."

Lưu Ly lời ít ý nhiều.

"Cảm ơn cô."

Trương Tiểu Thúy nói xong liền xoay người đi về phía cửa.

Lúc này, mấy đứa trẻ nghe thấy động tĩnh cũng từ phía sau chạy ra sân trước, Vọng Tiểu Nha thấy mẹ mình muốn rời đi, vội vàng gọi một tiếng mẹ rồi đuổi theo Trương Tiểu Thúy.

Trương Tiểu Thúy dừng lại và kiên nhẫn nói với Vọng Tiểu Nha: "Con ở lại đây với dì Lưu Ly trước. Mẹ có chuyện phải giải quyết, sau khi giải quyết xong chuyện, mẹ sẽ không bao giờ rời xa con nữa, được không?"

Vọng Tiểu Nha nghe vậy, mặc dù cô bé hiểu lờ mờ câu nói của Trương Tiểu Thúy, không biết mẹ nhà mình muốn đi giải quyết chuyện gì, nhưng nghe thấy mẹ nói sau này sẽ không rời xa mình nữa, con tim không có cảm giác an toàn kia của Vọng Tiểu Nha cuối cùng cũng yên tâm rồi.

"Được, con chờ mẹ trở về." Vọng Tiểu Nha gật đầu.

Trương Tiểu Thúy âu yếm xoa xoa đầu Tiểu Nha, sau khi bảo Tiểu Nha đến bên cạnh Bình Bình, lúc này mới lại xoay người đi ra cửa.

Ngoài cửa, cổ họng của Vương Kim Hà kêu gào đến sắp bốc khói rồi, nhưng nhìn thấy trong cửa vẫn không có động tĩnh, ả ta không khỏi có chút chán nản, đang định tiếp tục đập cửa, lúc này cửa lại được mở ra từ phía trong.

Nhìn thấy người bước ra là Trương Tiểu Thúy, Vương Kim Hà vô thức muốn mắng chửi, nhưng nghĩ đến ý định đến hôm nay của mình, lời mắng chửi ra đến miệng liền bị ả ta nuốt lại vào trong, sau đó nặn ra một nụ cười.

"Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, nếu cô đã ra rồi thì những chuyện trước đây coi như chưa từng xảy ra, hiện tại anh cô đang ở nhà đợi cô, chúng ta đi về đi."

Cũng không biết có phải đã quên mất Vọng Tiểu Nha rồi hay là thế nào, Vương Kim Hà hoàn toàn không nhắc đến Vọng Tiểu Nha.

Trương Tiểu Thúy không phát biểu ý kiến về lời nói của Vương Kim Hà, chỉ gật gật đầu và đi theo Vương Kim Hà về trong thôn làng.

Vương Kim Hà đi phía trước, trên khuôn mặt đầy sự vui mừng, đôi mắt đảo đảo đầy sự tính toán, hai tay kích động đến mức muốn nắm lại mà xoa xoa, có điều cuối cũng vẫn kìm nén lại được.

Khi Vương Kim Hà dẫn Trương Tiểu Thúy vào trong viện của Trương gia, Vương Kim Hà không kìm nén được sự vui mừng, giọng nói hân hoan hét về phía phòng: "Đương gia, ta về rồi."

Trương Đại Đầu đang ở trong phòng lập tức ra ngoài, nhìn thấy Trương Tiểu Thúy liền như chó nhìn thấy xương, hai mắt đầy lấp lánh.

"Tiểu Thúy, muội về thật đúng lúc, đại ca có chuyện muốn bàn bạc với muội..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK