Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Tại Ngôn không lên tiếng, tiếp tục bước đi về phía trước.

Tống Ân Ân thấy vậy thì cũng không lo được Ngộ Chân, vội vàng đuổi theo: "Hoàng thúc, người thật sự muốn bỏ con lại à? Hoàng thúc là tốt nhất, chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện này đâu có đúng không."

Cố Tại Ngôn chỉ cảm thấy Tống Ân Ân quá ồn ào, hắn dừng bước chân quay người im lặng nhìn Tống Ân Ân.

Tống Ân Ân bị Cố Tại Ngôn nhìn vậy thì rụt rụt cổ nhưng vẫn cười hì hì: "Hoàng thúc, con biết là người tốt nhất mà, con..."

"Ngươi cứ đi thẳng đến mỹ thực thành Tây Hà trấn."

Tống Ân Ân ngơ ngác: "Hoàng thúc người thật sự muốn bỏ con lại à?"

"Nếu như ngươi bị người trong cung bắt về hòa thân, ta cũng sẽ không quản ngươi nữa." Cố Tại Ngôn lạnh giọng nói.

Tống Ân Ân bĩu môi: "Con mới không muốn đi hòa thân đâu nếu không thì hoàng thúc cưới con đi được không?"

Lời này chỉ là nói chơi, vậy mà Tống Ân Ân lại cảm giác như có thể thực hiện được: "Hoàng thúc, con cảm thấy chủ ý này rất tốt đó, dù sao thì người cũng không phải là hoàng thúc ruột của con, đúng lúc người không có hoàng thẩm, người muốn cưới con, chắc chắn là phụ hoàng sẽ không ép con hòa thân nữa."

"Ngươi có hoàng thẩm." Cố Tại Ngôn lạnh lùng nói.

"Hoàng thúc cũng cảm thấy là chủ ý này rất tốt đúng không... cái gì, con có hoàng thẩm?" Tống Ân Ân trợn to mắt, nàng ta có hoàng thẩm từ khi nào chứ?

Tại sao nàng ta lại không biết?

Chỉ có điều Cố Tại Ngôn không tiếp tục trả lời câu hỏi của Tống Ân Ân nữa, mũi chân giẫm một phát liền lên trên lầu.

Chờ đến lúc Tống Ân Ân chạy lên trên lầu, phía trên làm gì còn bóng dáng của hoàng thúc nhà mình nữa.

Lúc này, Tống Ân Ân mới biết là mình bị hoàng thúc bỏ rơi rồi, nàng ta phiền muộn chạy đến bên cạnh Ngộ Chân mà tố khổ.

"Ngộ Chân, hoàng thúc bỏ ta lại rồi."

"Ngộ Chân, ta thật là đáng thương, ngươi đi chơi với ta đi có được không?"

"Ngộ Chân, ngươi an ủi ta một chút đi mà."

"Ngộ Chân, hoàng thúc kêu ta đến Tây Hà trấn, ta là nữ tử đi đến đó rất nguy hiểm, ngươi đi với ta đi nha?"

Lúc Tống Ân Ân đang luyên thuyên không biết mệt mỏi trước mặt Ngộ Chân, lúc nàng ta cho rằng Ngộ Chân sẽ giống như trước kia không thèm trả lời lại mình, Ngộ Chân bỗng nhiên lại thốt lên một từ "được", làm cho Tống Ân Ân lập tức quên mất mình vừa mới nói cái gì, Ngộ Chân nói được cái gì.

Từng ngày từng ngày trôi qua, cuối cùng cũng đã đến trước ngày Lưu Ly và Cố Tại Ngôn tuyên bố thành thân một ngày.

Mấy ngày nay, xưởng gia vị của Lưu Ly đã được mở rồi, chỉ có điều bởi vì chuẩn bị tương đối gấp rút cho nên tạm thời chỉ tuyển có năm người.

Mấy ngày nay trong thôn khá là yên bình, chuyện duy nhất xảy ra chính là chuyện hai mẹ con Từ Chính mất tích.

Vào ngày thứ ba Từ Chính xảy ra chuyện, người ở gần nhà góa phụ Lê đến gõ cửa mới phát hiện trong Từ gia không có bất cứ động tĩnh nào.

Cuối cùng, mọi người mới biết chuyện góa phụ Lê đã bán cả nhà và đất từ chỗ trưởng thôn.

Bởi vì không thể tìm thấy người mua nhanh như thế, cho nên trước tiên góa phụ Lê bán đất và nhà cho người trong thôn, là Trương Cao Ân đứng ra bỏ tiền.

Sau khi có được tiền, góa phụ Lê liền đưa Từ Chính rời khỏi ngay trong đêm.

Trương Cao Ân chỉ cho rằng góa phụ Lê dẫn Từ Chính đi là vì để tránh tai họa, chứ cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Về phần Lưu Ly, sau khi nghe thấy chuyện này thì cô cũng không có phản ứng gì.

Nếu như Từ Chính làm ra loại chuyện này mà còn ở trong thôn, cô sẽ cảm thấy có phải là da mặt của Từ Chính quá dày rồi không.

Chỉ có đều là Lưu Ly có thể không thèm quan tâm đến chuyện người khác, nhưng chuyện của mình thì không thể không quan tâm.

Chỉ còn một ngày nữa là đã thành thân, tân lang Cố Tại Ngôn lại chưa về nhà, chuyện này nhận được sự quan tâm của rất nhiều người, đúng lúc ngày hôm nay Lưu Ly không đi lên trấn, thế là có không ít thôn dân đến đây hỏi Lưu Ly rốt cuộc thì có chuyện gì, hỏi là ngày mai Lưu Ly có thành thân hay không.

Trưởng thôn Trương Cao Ân và Trương Đại Tú lo lắng không thôi, sốt ruột đi tới đi lui.

Đối mặt với mọi người, Lưu Ly đều trả lời một câu duy nhất: "Có lẽ là chàng ấy có chuyện gì đó làm trễ nải."

Chờ đến khi tiễn đám người cuối cùng, Lưu Ly đã cảm thấy hơi mệt mỏi.

Hàng ngày lui đến trấn trên cũng không cảm thấy mệt mỏi, nhưng mà ngày hôm nay yên tĩnh như thế, cô đột nhiên cảm thấy có hơi khó chịu.

Nói tóm lại, cô vẫn để ý đến chuyện Cố Tại Ngôn có trở lại không.

Dù ngay từ đầu đã nói là chỉ thành thân giả, nhưng cô vẫn cảm thấy rất bực bội.

Lúc Lưu Ly đang thất thần, trên đùi bỗng nhiên có cảm giác nặng xuống.

Lưu Ly cúi đầu liền nhìn thấy Yên Yên dựa vào người mình, Bình Bình thì đứng bên cạnh với gương mặt bình tĩnh.

"Sao vậy?" Lưu Ly chưa kịp phản ứng, chỉ có thể cố gắng vực dậy tinh thần mà hỏi hai đứa nhỏ.

"Mẹ ơi..." Giọng nói buồn buồn của Yên Yên truyền đến từ chân cô.

Bình Bình thì chỉ mím môi nhìn Lưu Ly, biểu cảm rất là nghiêm túc.

Hai đứa bé đều khác thường như thế, làm Lưu Ly không thể làm lơ.

"Là ai đã bắt nạt bọn con?" Lưu Ly suy đoán.

"Bọn họ đánh không lại chúng con đâu." Bình Bình cứng rắn lên tiếng, nhưng mà giọng nói lại mềm mại đáng yêu, mang đến cảm giác hoàn toàn trái ngược.

Cũng đúng thôi, bây giờ Bình Bình và Yên Yên ngày ngày luyện võ, đừng nói là mấy đứa trẻ cùng tuổi ở trong thôn, cho dù là mấy đứa trẻ lớn hơn có muốn bắt nạt bọn nó thì e là cũng không dễ dàng như thế.

Nếu như đã không phải là bị bắt nạt, vậy thì có chuyện gì xảy ra?

Lúc Lưu Ly đang lơ đãng, vẫn là Yên Yên giải thích cho cô: "Cha gạt người, cha nói là cha sẽ trở lại."

Lưu Ly sững sờ, cô lại nhìn về phía Bình Bình, quả nhiên nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt Bình Bình.

Cái này... bọn nhỏ đang cảm thấy bất bình cho mình.

Mặc dù trước đó cô cũng đã trấn an hai đứa vì chuyện này, nhưng rõ ràng là cảm xúc của hai đứa nhỏ tệ hơn trước kia rất nhiều.

Lưu Ly cũng có thể hiểu được, dù sao chỉ còn có một ngày, vậy thì tất nhiên Cố Tại Ngôn không có khả năng trở về, ngay cả chờ mong cũng không cần nữa.

Cho dù ngày mai Cố Tại Ngôn thật sự trở về, nhưng ở đây cái gì cũng không chuẩn bị, cho dù có về thì có thể làm gì được nữa?

Nghĩ đến đây, Lưu Ly nói với hai đứa nhỏ: "Có phải là hai đứa cảm thấy cha không trở về thành thân với mẹ, cho nên mới tức giận?"

"Đúng vậy." Yên Yên gật đầu, giọng nói vẫn rầu rĩ như cũ.

Lúc này, Lưu Ly mới nhìn Bình Bình, Bình Bình cũng gật gật đầu.

Cậu không chỉ tức giận, mà còn có thất vọng.

Thấy vậy, Lưu Ly cũng không nói câu nào để giải vây cho Cố Tại Ngôn, cô chỉ nói là: "Nếu như người ta đã không trở về, vậy thì không cần phải thành thân nữa, có sao đâu chứ?"

Mặc dù lời này là để an ủi hai đứa nhỏ, nhưng trong giọng nói lại mang theo vẻ oán giận mà ngay cả bản thân Lưu Ly cũng không nhận ra, còn có thêm mấy phần tức giận.

"Có sao chứ."

Đúng lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói truyền đến.

Còn không đợi Lưu Ly kịp phản ứng, Lưu Ly chỉ cảm thấy cả người mình xoay tròn một vòng rồi rơi vào lồng ngực rắn chắc.

Còn Yên Yên đang dựa vào chân Lưu Ly bị quẳng ra ngoài thì được Nhật Thiên vững vàng bắt được.

"Đưa bọn nhỏ ra ngoài đi." Cố Tại Ngôn không nhìn Bình Bình và Yên Yên, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Lưu Ly, trong mắt còn có sự nhớ nhung sâu sắc.

Vẫn may là hắn về kịp, nếu như không về kịp, e là nàng dâu đến tay còn bị vụt mất.

Đến lúc này, Cố Tại Ngôn mới cảm giác được cái gì gọi là vừa nghĩ đã sợ.

Yên Yên nhìn thấy Cố Tại Ngôn thì có chút ngơ ngác, lại có vẻ vui mừng, hoàn toàn không thèm để ý đến hành vi cha vừa mới hất mình ra khỏi mẹ.

Còn Bình Bình thì vẫn lạnh lùng nhìn Cố Tại Ngôn, cho dù Nhật Thiên có muốn đưa cậu ra ngoài, cậu cũng không chịu.

Cố Tại Ngôn thấy bóng đèn lớn bóng đèn nhỏ vẫn còn chưa chịu ra ngoài, lúc này mới quay đầu lại. Vừa quay đầu liền đối diện với cặp mắt lạnh lùng của Bình Bình đang nhìn mình, là một chiến vương rong ruổi sa trường mà lại cảm thấy lạnh cả da đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK