Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thím, thím hiểu lầm rồi.” Trương Trần Thị là một người đối xử thật lòng với cô hiếm có trong thôn, Lưu Ly không định che giấu bà ấy: “Có một số nấm tán trắng quả thật là có độc, nhưng mà mấy cái nấm tán trắng này lại không có độc, trước đó người trong thôn sở dĩ ăn vào chết người là bởi vì bọn họ ăn phải cái có độc.”

Trương Trần Thị vẫn chưa tin, Lưu Ly cầm cây nấm lên, nói lên bọn nó: “Những cây nấm này đều có thể ăn, mà hương vị lại còn cực kỳ ngon, trước con đã từng thử qua, không có chuyện gì cả.”

“Con thật sự thử qua?” Trương Trần Thị tỏ vẻ dịu đi, nhưng vẫn lo lắng.

“Thật.” Lưu Ly khẳng định gật đầu.

Thấy vậy Trương Trần Thị cũng nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực, có chút vừa vượt qua nỗi sợ nói: “Không phải tìm chết là được rồi, cuộc sống này có khó khăn hơn nữa cũng phải sống.”

Nói xong, Trương Trần Thị xốc cái rổ lên, lộ ra một cái trứng gà và ít hoa màu bên trong.

Làm cho Lưu Ly vui mừg nhất là, bên trong còn có một ít muối thô.

“Thím cũng không có cái gì tốt, mấy thứ này con cầm trước đi.” Trương Trần Thị nói xong, cũng không đợi Lưu Ly trả lời đã trực tiếp đặt cái rổ lên bếp lò bên cạnh Lưu Ly.

Hốc mắc Lưu Ly có chút hồng.

Người trong thôn đều sợ Trương Trần Thị, bởi vì bà quá mức chua ngoa, nhưng mà chỉ có cô biết, Trương Trần Thị mới là người lương thiện nhất.

Dù là cuộc sống của Trương Trần Thị cũng không quá khá giả gì, nhưng mấy năm nay Trương Trần Thị đều giúp nguyên chủ không ít.

Lưu Ly cũng không từ chối Trương Trần Thị, chỉ yên lặng nhận lấy đồ.

Phần nhân tình này, cô thề, sau này cô nhất định sẽ báo đáp từng cái.

Lưu Ly cũng lấy mấy cây nấm từ trong giỏ ra, đưa cho Trương Trần Thị: “Thím nếu như tin con, thì cầm về nấu canh ăn, con cam đoan thứ này không có độc, hương vị còn rất ngon.”

Trương Trần Thị có chút do dự, dù sao mọi người trong thôn đều sợ nấm tán trắng, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy đồ đặt vào trong giỏ của mình.

“Đương nhiên là tin con, vậy thím cầm về đây, mấy đứa nhỏ vẫn còn đợi ăn cơm, thím cũng không ở lại nữa.”

Trương Trần Thị nói xong, lại mang theo đồ đi.

Sau khi đợi Trương Trần Thị đi, Lưu Ly bắt đầu chuẩn bị nấu bữa cơm đầu tiên sau khi đến nơi này.

Rất nhanh, phòng bếp đã bay ra một mùi thơm, Bình Bình Yên Yên vốn đang ngủ ngửi thấy mùi thơm thì tỉnh lại, cũng không đợi Lưu Ly gọi, hai đứa đã chạy đến phòng bếp.

“Mẹ thơm quá, Yên Yên đói đói, muốn ăn.”

Yên Yên ngẩng đầu nhỏ nhìn cái nồi trên bếp lò giản dị, ánh mắt lóe sáng rất đáng yêu.

Bình Bình khônng nói gì, chỉ nhìn nhìn cái gì đó trong nồi, môi cong cong.

Lưu Ly bị vẻ mặt của Yên Yên làm nhũn ra, cũng không nhìn ra vẻ mặt Bình Bình có gì không đúng, cười nói: “Hai đứa rửa tay trước đi, mẹ múc đồ ra cho hai đứa ăn.”

Bình Bình Yên Yên ngoan ngoãn đi rửa tay, sau đó ngoan ngoãn ngồi lên tảng gỗ trong phòng bếp.

Trong nhà không có bàn, cũng không có chén, Lưu Ly dùng ống trúc thay cho chén múc cho hai đứa con một người một chén canh nấm dại.

Yên Yên đã sớm đói bụng, không thể chờ đợi húp một ngụm.

“Ừm, ngon quá.” Nói xong, Yên Yên bắt đầu từng miếng từng miếng ăn vào.

Mà Bình Bình sau khi ăn một miếng thì mắt sáng rực lên.

Lưu Ly cũng múc cho mình thêm một chén nữa, canh nấm dại vào bụng, Lưu Ly chỉ cảm thấy cả người đều thư thái.

Đợi Bình Bình Yên Yên ăn xong canh nấm dại, Lưu Ly lại cho hai đứa một chén canh trứng gà, hai người con ăn vô cùng thỏa mãn.

Nhưng mà, lúc Lưu Ly dọn dẹp phòng bếp thì Bình Bình vẫn không chịu đi ra ngoài.

Lưu Ly thấy khác thường, nhìn về phía Bình Bình: “Sao thế? Có gì muốn nói với mẹ sao?”

Bình Bình gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn vào tầm mắt Lưu Ly: “Mẹ, chúng ta sẽ chết sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK