Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Cố Tại Ngôn rời đi, Lưu Ly trở nên bận rộn hơn.

Cô đã nhờ những người xung quanh mua nhiều loại hạt giống khác nhau và bắt đầu vào không gian, ngày ngày gieo trồng, đêm đêm thu hoạch.

Ngoài ra, cô còn mở một xưởng sản xuất xà phòng và mở một cửa hàng Mộc Sương Các.

Hầu hết mọi hộ gia đình trong thôn đều có người làm việc trong xưởng sản xuất xà phòng, tất nhiên tiền đề là họ phải ký một thỏa thuận bảo mật, một khi công thức bí mật bị lộ, họ sẽ bị báo lên quan.

Bách tính sợ quan nên ai cũng ngoan ngoãn thành thật làm việc.

Vào ngày đông giá rét, thôn dân lại có kế sinh nhai nên mỗi người đều rất biết ơn Lưu Ly.

Ngay khi xà phòng vừa ra mắt tại Mộc Sương Các, chúng lập tức trở lên nổi tiếng.

Lưu Ly đưa tiền cho Trương Nhị Lang dặn Trương Nhị Lang đi về phía nam mở một nhà máy sản xuất xà phòng mới, nhân tiện, cô còn bảo Trương Nhị Lang mua một trang trại ở phía nam rồi trồng lương thực.

Dù gì nếu xảy ra chiến tranh thì lương thực sẽ trở thành thứ quý giá nhất, trữ nhiều lương thực là đúng đắn thôi.

Tất nhiên nếu chỉ để Trương Nhị Lang đi một mình thì Lưu Ly không yên tâm, thế nên cô đã đặc biệt dặn Ám Bát đi theo bảo vệ Trương Nhị Lang.

Sau khi thu xếp xong, Lưu Ly lại thuê vài cô nương mười mấy tuổi đến và dạy họ cách làm đồ dưỡng da và mỹ phẩm, đồng thời cũng đem tới Mộc Sương Các để bán.

Tất nhiên, những cô nương này cũng phải ký một hợp đồng bảo mật.

Chỉ trong hơn nửa tháng, cửa hàng Mộc Sương Các của Lưu Ly đã cực kỳ đắt khách, Lưu Ly cũng rủng rỉnh tiền.

Nhưng chân trước vừa mới kiếm tiền, chân sau đã tiêu tiền, kiếm tiền như nước chảy, tiêu tiền cũng như nước chảy.

Sau nửa tháng lo lắng bận rộn, Lưu Ly đã sút cân khá nhiều khiến hai đứa trẻ rất đau lòng.

Hôm nay, khi Lưu Ly đang chuẩn bị đi ra ngoài thì hai đứa trẻ đã ngăn cô lại.

"Mẹ, đợi một chút." Yên Yên nói.

Lưu Ly khó hiểu nhìn bọn trẻ: "Sao vậy?"

"Mẹ vẫn chưa ăn sáng." Bình Bình vẻ mặt ủ rũ nói.

Yên Yên bước tới nắm lấy tay Lưu Ly: "Mẹ ơi, lâu lắm rồi mẹ không ăn cơm với chúng con. Chúng ta cùng nhau ăn sáng nhé?"

Nghe thế, Lưu Ly hơi sững người. Nhờ có Yên Yên nhắc nhở mà cô mới nhận ra, trong suốt quãng thời gian này, cô thực sự quá bận, hôm nào cũng đi sớm về muộn, đến thời gian nói chuyện với bọn trẻ còn không có chứ nói gì đến cùng nhau ăn cơm.

Đột nhiên, trong lòng Lưu Ly dâng lên một cảm giác áy náy: "Được rồi, mẹ sẽ ăn sáng cùng các con."

Sau đó, Bình Bình và Yên Yên đưa Lưu Ly đến phòng ăn, đợi Lưu Ly ngồi xuống, chúng bèn nói sẽ mang đồ ăn ra.

Đến khi bọn trẻ quay lại thì Bình Bình cầm một tô mỳ trên tay, còn Yên Yên thì bê một bát sủi cảo.

Khi thấy mỳ và sủi cảo, Lưu Ly ngây người ra.

"Mẹ ơi, con không biết làm mỳ nên đã dùng dao cắt." Bình Bình nói rồi nhìn Yên Yên: "Mỳ do con cùng em làm, há cảo cũng do tụi con cùng làm."

Lưu Ly càng sốc hơn.

Hai đứa nhỏ mới năm tuổi này đang làm mỳ và há cảo cho cô sao?

Không thể tin nổi.

Nhưng ngoài việc không dám tin, cô phần nhiều còn cảm động hơn.

Cô lập tức rơi nước mắt: "Mẹ xin lỗi ..."

Cô chỉ chăm chăm kiếm tiền mà quên mất hai đứa con của mình.

Chính vì lo lắng chiến tranh xảy ra nên cô mới liều mạng kiếm tiền, liều mạng chuẩn bị trước mọi thứ.

Nhưng cô lại không quan tâm tới bọn trẻ, càng không để ý tới lời Cố Tại Ngôn trước đó, tạm thời sẽ không xảy ra chiến tranh đâu, cô còn có thời gian để chuẩn bị những thứ này, cứ từ từ mà làm.

Cô đúng là nôn nóng quá mà.

Yên Yên thấy mẹ khóc liền vội vàng đưa tay lau nước mắt cho Lưu Ly: "Mẹ là người tốt nhất, mẹ không có lỗi với chúng con, nhưng thấy mẹ bận quá nên con và anh không muốn mẹ vất vả như thế thôi."

Bình Bình còn nói: "Mẹ quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Lời nói của hai đứa trẻ khiến lòng Lưu Ly mềm nhũn.

Những đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, sao cô có thể để chúng thất vọng chứ?

"Được rồi, sau này mẹ sẽ không như thế này nữa." Nói xong, Lưu Ly bổ sung thêm: "Nếu mẹ không làm được thì mẹ…"

"Mẹ không làm được thì con sẽ nhắc nhở mẹ." Bình Bình nghiêm túc nói, như đang lo lắng Lưu Ly nói ra lời gì đó không may.

Lưu Ly xoa đầu Bình Bình: "Được, nếu mẹ không làm được thì Bình Bình sẽ nhắc nhở mẹ nhé."

Sau đó, dưới ánh mắt của hai đứa trẻ, Lưu Ly bắt đầu ăn sáng.

Tuy những thứ này cô đã ăn nhiều rồi.

Nhưng đối với cô, bữa sáng này sẽ là bữa sáng mà cô không bao giờ quên.

Để thực hiện những gì đã hứa với Bình Bình và Yên Yên, sau khi ăn sáng, Lưu Ly quyết định không ra ngoài mà gọi Tại Lâm tới.

"Trong tay chủ tử của ngươi có ai có thể dùng được không?" Lưu Ly nói thẳng: "Ví dụ như nhân tài quản lý ấy."

Nói xong, Lưu Ly suy nghĩ một chút rồi nói thêm: "Nếu không có thì ngươi thay ta tìm vài người đi."

Kiếp trước cô cũng kinh doanh rất thuận lợi, nhưng tiền đề để kinh doanh thuận lợi chính là biết dùng người. Bằng không, đừng nói là thuận lợi, chỉ có mỗi một công ty đã khiến cô mệt chết rồi chứ đừng nói tới chuyện dành ra thời gian để chế thuốc.

Sau khi đến thế giới này, cô đã tự mình làm mọi việc, cô vốn định từ từ bồi dưỡng nhân tài rồi mới từ từ buông tay, chẳng hạn như Trương Nhị Lang.

Nhưng vấn đề là ngay từ đầu, cô không nghĩ rằng việc kinh doanh của mình lại phát triển nhanh như thế, nhanh tới mức khiến cô chân không chạm đất.

Nhờ có hai đứa trẻ nhắc nhở, cô mới bừng tỉnh. Thế nên cô vội vàng bảo Tại Lâm tìm người.

Tại sao lại bảo Tại Lâm tìm người?

Không phải Cố Tại Ngôn đã để Tại Lâm lại cho cô sao?

Hơn nữa, thân phận của Cố Tại Ngôn không đơn giản, Tại Lâm là người bên cạnh hắn chắc chắn cũng không tệ, nếu nhờ hắn ta tìm người thì cô tin nhất định sẽ tìm được người khiến cô vừa lòng.

Tại Lâm sửng sốt một chút, sau đó lập tức nói: "Có ạ, thuộc hạ sẽ đi tìm những người đó ngay."

Hiệu suất làm việc của Tại Lâm rất tốt, chỉ trong vài ngày, Tại Lâm đã dẫn vài người tới.

Ngoại trừ hai người trong độ tuổi trung niên, ba người còn lại trên dưới ba mươi tuổi.

Trong số họ có Nguyễn Tứ từng làm về son phấn nên Lưu Ly giao mảng son phấn cho hắn ta phụ trách.

Những người còn lại, một người tên là Phan Duệ, một người tên là Lê Đạt, một người là Hàn Lâm, một người là Bàn Sơn.

Lê Đạt hơi lớn tuổi nên cô giao cho hắn ta quản lý trang trại, Bàn Sơn hiểu dược lý nên Lưu Ly sắp xếp hai người này trước.

Về phần hai người kia, Phan Duệ từng làm thu chi, hơn nữa còn rất có năng lực, trước đây đã đi đây đi đó khắp nơi, vì vậy Lưu Ly bảo hắn ta làm tổng kế toán.

Còn về Trương Đại Tú, dù sao ông ta cũng học ít, năng lực có hạn nên chỉ có thể làm kế toán phụ, chứ căn bản không làm nổi mấy thứ phức tạp.

Còn Hàn Lâm lại là một quản sự tài năng, hắn ta quản lý mọi thứ ngăn nắp từ trong ra ngoài.

Sau khi sắp xếp xong, Lưu Ly cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Khó khăn lắm cô mới có thể rảnh rỗi, không cần phải chạy tới chạy lui mỗi ngày nữa nên cô thường dẫn Bình Bình và Yên Yên lên sơn cốc hoặc đến xưởng dạo một vòng. Tuy mỗi ngày đều rảnh rỗi nhưng cô lại cảm thấy rất mãn nguyện.

Hôm nay, Lưu Ly vừa mới dẫn hai con từ sơn cốc hái quả về thì nhìn thấy quản sự Hàn Lâm đang nói chuyện với ai đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK