Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phạm Phương Huệ vừa nghe thì vui trong lòng, bên trên lại vờ không biết: “Có cái gì rồi?”

“Đương nhiên là có cách đối phó tiện nhân đó.” Lưu lão thái liếc nhìn Phạm Phương Huệ: “Đến lúc đó đừng nói là 10 lượng bạc, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.”

Phạm Phương Huệ vừa nghe thấy lời nói phét này của Lưu lão thái thì không khỏi ngạc nhiên.

Thật ra bà ta muốn xúi giục mẹ chồng mình kiếm chuyện với Lưu Ly, dù sao dù cắt đứt quan hệ, nhưng nói thế nào Lưu lão thái cũng là trưởng bối của cô, nếu Lưu lão thái quậy dữ dội, Lưu Ly lẽ nào thật sự có thể làm gì được bà ta chắc?

Nói trắng ra, Phạm Phương Huệ muốn Lưu lão thái đi tìm Lưu Ly gây phiền phức, nếu không cũng có lỗi với sự tàn hại mà Lưu Ly đối với nhà bọn họ.

Nhưng nếu mẹ chồng tự có chủ ý, hình như cũng không tệ.

“Mẹ nói xem là cách gì?” Phạm Phương Huệ hỏi.

Lưu lão thái: “Tiện nhân đó cắt đứt quan hệ với chúng ta, nhưng không có cắt đứt quan hệ với cha mẹ nó.”

“Nhưng tam đệ và tam đệ muội...”

Lời của Phạm Phương Huệ còn chưa nói xong thì nhận được ánh mắt tàn độc của Lưu lão thái.

Phạm Phương Huệ biết không thể nhắc tới hai phu thê của nhà lão tam, bèn im miệng, bèn đổi thành vấn đề khác l: “Mẹ là có ý gì?”

Lưu lão thái vẫy tay với Phạm Phương Huệ, sau đó bảo bà ta ghé tai lại, nói một lượt ở bên tai bà ta.

Phạm Phương Huệ nghe xong thì mắt cũng sáng lên.

“Chủ ý này của mẹ hay, vừa hay năm này cũng ăn tết xong rồi, con gọi Gia Vĩ đi làm chuyện này ngay.”

Nói xong Phạm Phương Huệ vui vẻ đi ra khỏi phòng khách.

...

Thời gian vụt qua, thời gian ba ngày Lưu Ly cho Triệu bà đã tới.

Sáng sớm, Lưu Ly từ tốn làm bữa sáng cho hai đứa trẻ, sau khi ăn sáng cùng với bọn trẻ thì trực tiếp kìm lại yêu cầu đi theo của Cố Tại Ngôn, sau khi giao hai đứa trẻ cho Cố Tại Ngôn thì tới xưởng.

Có lẽ Triệu bà đã nói gì đó với các công nhân, khi Lưu Ly tới các công nhân đều tập trung lại, mọi người chụm lại nói chuyện, không biết xảy ra chuyện gì.

Triệu bà làm việc rất cẩn thận, biết hôm nay Lưu Ly sẽ tới, còn để một chiếc ghế thái sư ở phía trước đám công nhân đó, thậm chí còn chuẩn bị trà và điểm tâm.

Nhìn trà và điểm tâm đó, Lưu Ly hơi nhếch môi.

Vừa uống trà vừa ăn điểm tâm, vừa xem kịch, hình như cũng không tồi.

Nghĩ như vậy, Lưu Ly bèn ung dung ngồi xuống, nhìn đám công nhân ở phía trước.

Công nhân không nhiều, cũng không ít, bên phía sản phẩm chăm sóc da và bên phía đồ trang điểm, mỗi loại cách làm đều chia thành ba công đoạn, mỗi công đoạn đều có khoảng 10 người, vậy nên tổng cộng 60 người.

Nhìn dáng vẻ bọn họ hoặc sợ hãi hoặc mờ mịt, rất rõ ràng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Bầu không khí dần trở nên nghiêm trọng sau khi thời gian trôi qua.

Lưu Ly lúc này mới ra hiệu với Triệu bà, Triệu bà thấy vậy, bèn nói: “Hôm nay gọi chủ tới là vì chuyện nhà kho mất cắp.”

Vừa nghe nói nhà kho mất cắp, mọi người đều kinh ngạc, đương nhiên ngoài kinh ngạc còn sợ hãi.

Dù sao bọn họ cũng sợ bị dính vào.

Người làm công ở đây đều là tiểu cô nương, mà thân là nữ tử, bọn họ muốn tìm được một công việc, đặc biệt là công việc có đãi ngộ tốt như này, thật sự cực kỳ khó, vậy nên vừa nghe mất cắp, cái đầu tiên bọn họ nghĩ tới là sợ bị dính vào và mất đi công việc này.

“Bình tĩnh một chút, khoảng thời gian này trong nhà kho tổng cộng đã mất 300 hộp sản phẩm chăm sóc da.”

Con số này lại khiến mọi người xôn xao.

Tuy bọn họ không mua nổi những thứ đó, nhưng lại biết những thứ đó quý giá như nào.

300 bộ, vậy phải bao nhiêu tiền?

Triệu bà nói một lượt nguyên nhân sơ bộ khi gọi mọi người tới, sau đó bèn nêu ra bốn nữ công nhân.

Hai người thuộc bên sản phẩm chăm sóc da, hai người thuộc bên đồ mỹ phẩm.

Bốn cô nương đều khoảng 15-16 tuổi, thấy bị gọi tên thì lập tức hoảng sợ quỳ xuống.

“Triệu quản sự, ta không làm gì cả, không phải ta.”

“Triệu quản sự, ta không dễ gì mới có được công việc này, ta sao có thể trộm đồ ở đây chứ? Triệu quản sự, ta thật sự không làm.”

Hai cô nương còn lại đã bị dọa tới mức không tỉnh táo, cứ nói mình không biết gì cả, không phải bọn họ làm.

Mà những nữ công nhân khác thấy bốn người này thì trong mắt tràn ngập sự khó tin.

Có vài người có quan hệ tốt với bốn người bọn họ, tin nhân phẩm của bọn họ cũng đứng ra cầu xin thay cho bọn họ.

“Triệu quản sự, bà chủ, Đào Hoa luôn ở cùng với ta, nàng ta sẽ không làm ra loại chuyện này.” Một cô nương trông thật thà cầu xin cho cô nương tên Đào Hoa.

Hai người bọn họ đều là công nhân của bên sản phẩm chăm sóc da.

Có người thứ nhất cầu xin, đương nhiên có người thứ hai, dù sao đều cầu xin cho tiểu tỷ muội của mình.

Lưu Ly không quan tâm, chỉ muốn xem Triệu bà làm sao lôi người ra, cô thì thong dong cầm ly trà uống một ngụm.

Ừm, ở đây có hơi lạnh, uống chút trà nóng làm ấm người khá dễ chịu.

Triệu bà nhìn những người cầu xin đó, mặt mày sa sầm: “Gọi bọn họ ra, ta cũng chưa nói bọn họ nhất định là kẻ trộm, các người đừng vội.”

Sau đó Triệu bà bèn nói, bốn người này từng tới nhà kho vào khoảng thời gian này.

Mỗi khoảng thời gian đều có người khác nhau phụ trách để đồ vào kho, vừa hay bốn người này tới trùng với khoảng thời gian đồ bị mất.

Mà nhà kho của đồ trang điểm lại sát kho của sản phẩm chăm sóc da, vậy nên bốn người này đều bị hiềm nghi.

Triệu bà sau đó hỏi bọn họ trong thời gian đi vào nhà kho đã làm cái gì, khi đi ra có ai nhìn thấy không...

Những câu hỏi này nhìn như vô dụng, nhưng Lưu Ly lại hơi nhướn mày, đáy mắt có thêm một tia tán thưởng.

Mà câu trả lời của bốn người này về cơ bản đều như nhau, cũng cơ bản tìm được nhân chứng.

Sau đó Triệu bà tìm những nhân chứng đó lại hỏi một lượt, sau đó trực tiếp trầm giọng mở miệng: “Vương Đào Hoa, cô đang nói dối.”

Vương Đào Hoa sửng sốt, vội vàng mở miệng: “Triệu quản sự, ta không nói dối, có Tiểu Thiến làm chứng cho ta.”

Triệu bà nhìn sang cô nương tên Tiểu Thiến, là người trước đó cầu xin cho Vương Đào Hoa.

Tiểu Thiến gật đầu, tỏ ý điều Vương Đào Hoa nói không sai.

Lúc này Triệu bà chỉ ra sơ hở trong lời nói của Vương Đào Hoa.

Trong chuyện mà Vương Đào Hoa nói rõ, vào mùng 5, sau khi nàng ta tan ca thì tới nhà kho để đồ, khi đi ra là Tiểu Thiến đang đợi nàng ta.

Triệu bà thấy Vương Đào Hoa biện bạch thì trực tiếp lấy ra sổ ký tên.

Người làm công cho xưởng của Lưu Ly, để bồi dưỡng ý thức thời gian của bọn họ, đi làm tan làm đều phải ký tên.

Mà trong sổ ký tên của mùng 5, ghi rõ ràng Tiểu Thiến vì tới tháng đau bụng, cho nên đã xin nghỉ.

Vậy thì Vương Đào Hoa cuối cùng tan làm thì nhân chứng Tiểu Thiến từ đâu ra?

Chuyện này Vương Đào Hoa đương nhiên muốn biện minh, nói là qua rất nhiều ngày, nàng ta nhớ sai cũng không phải không có khả năng.

Sau khi biện minh, Vương Đào Hoa lại nói: “Triệu quản sự, dù hôm đó ta không có nhân chứng, nhưng cũng không đại biểu ta có trộm đồ?” Vương Đào Hoa mang dáng vẻ mình oan uổng: “Triệu quản sự, công việc này thật sự rất quan trọng đối với ta, mong Triệu quản sự tra rõ chuyện này, ta không thể mất đi công việc này.”

Nói xong, Vương Đào Hoa bèn bắt đầu lau nước mắt.

Tình hình này, bất luận Tiểu Thiến hay người khác đều cảm thấy Đào Hoa là bị oan.

Lúc này nếu thật sự trừng phạt Vương Đào Hoa, e là sẽ mất đi lòng người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK