Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Trương Tiểu Thúy rời đi cùng Vương Kim Hà, Lưu Ly không vội đi làm việc của mình mà quan sát trạng thái của Vọng Tiểu Nha.

Nếu Vọng Tiểu Nha lo lắng bất an thì cô sẽ không ra ngoài nữa.

Nhưng Vọng Tiểu Nha dường như hiểu chuyện hơn nhiều so với tưởng tượng của Lưu Ly, không những không khóc mà còn lặng lẽ đi theo sau Bình Bình và Yên Yên, giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

Có điều, sau khi có con, Lưu Ly lại rất rõ rằng sở dĩ Vọng Tiểu Nha như vậy là bởi vì sự tín nhiệm đối với mẹ cô bé.

Vì tin tưởng nên Tiểu Nha mới không sợ.

Có điều, tương tự như vậy, nếu trong thời gian dài mà Trương Tiểu Thúy không quay lại, vậy thì sự không sợ này về cơ bản sẽ lập tức sụp đổ.

Suy nghĩ một chút, Lưu Ly vẫn quyết định làm chút gì đó, cô bèn dẫn theo Bạch Nhạc ra ngoài, đi về phía nhà của Trương Đại Tú.

Một là hôm nay vốn định đến tìm Trương Đại Tú, hai là nhà của anh trai Trương Tiểu Thúy chính là ở bên cạnh nhà Trương Đại Tú, nếu xảy ra chuyện gì cũng dễ trông nom.

Nghĩ vậy, Lưu Ly dẫn Bạch Nhạc ra ngoài.

Vừa đi tới cổng thôn, từ xa xa Lưu Ly nhìn thấy Từ Chính đang đi về phía bên này, hơn nữa lúc Từ Chính nhìn thấy mình liền tăng tốc độ, rõ ràng là đang đi về phía cô.

Nghĩ đến diện mạo của Từ Chính, Lưu Ly cảm thấy rùng mình.

"Phu nhân, người sao vậy? Nếu lạnh, nô tỳ sẽ đi lấy chiếc áo khoác kia đến." Bạch Nhạc nhìn thấy Lưu Ly đột nhiên rùng mình, nghĩ rằng Lưu Ly lạnh.

Lưu Ly: "... Ta đột nhiên nghĩ rằng nên dẫn theo Tại Lâm."

Dù sao Tại Lâm cũng có kinh nghiệm đối phó với Từ Chính.

Bạch Nhạc không biết ý nghĩ trong lòng Lưu Ly, nghe thấy Lưu Ly nói như vậy, bèn nói: "Vậy nô tỳ đi gọi Tại Lâm qua đây?"

Lưu Ly: "… Không cần." Cô chỉ nghĩ như vậy thôi, không cần thiết phải huy động nhân lực vì một tên Từ Chính.

Nói xong, Lưu Ly đi về phía con đường nhỏ dẫn đến nhà của Trương Đại Tú.

Tuy nhiên, Lưu Ly thực sự đã đánh giá thấp mức độ mặt dày của tú tài Từ Chính.

"Lưu Ly, nàng đợi ta với." Từ Chính hét lên, chân bắt đầu chạy: "Ly Nhi, đợi ta, Chính ca ca chạy không nổi rồi."

Lưu Ly loạng choạng.

Ly...Nhi? Chính ca ca?

Lưu Ly chỉ cảm thấy ớn lạnh.

Nếu nhớ không lầm, cho dù là lúc nguyên chủ và Từ Chính có hôn ước cũng chưa từng gọi đối phương như vậy chứ?

"Phu nhân, có muốn nô tỳ đi ngăn người lại không?" Bạch Nhạc cau mày, lạnh lùng nhìn về phía Từ Chính đang chạy tới đây.

Dám nói lung tung với phu nhân, liên lụy đến thanh danh của phu nhân, đáng chết.

Lưu Ly ổn định tâm trạng, nhìn về phía Từ Chính, chỉ nhìn thấy hắn vén áo dài lên, thở hổn hển chạy đến bên này.

Theo sự bài xích của Tại Lâm đối với Từ Chính lần trước, theo lý mà nói cũng không quá khách khí với hắn mới phải, sao lúc này Từ Chính lại bám tới rồi?

Lưu Ly không định trốn, dù sao người cũng sắp đuổi kịp rồi, nếu mình xoay người vào lúc này cũng rõ ràng là quá cố ý, làm như kiểu cô rất để tâm đến một người như vậy.

Vì vậy, vừa nghe thấy Bạch Nhạc hỏi như vậy, Lưu Ly bèn nói: "Không cần, xem hắn muốn làm gì."

Bạch Nhạc nghe xong cũng không nói gì, chỉ vô cùng tận trách đứng trước mặt Lưu Ly nửa bước, lúc Từ Chính bước tới, nàng ta lại tiến lên trước một bước, chặn bước chân muốn tiếp tục áp sát của Từ Chính lại.

"Cô..." Ánh mắt của Từ Chính luôn chỉ nhìn Lưu Ly, thấy có người cản đường mình, lập tức nóng nảy.

Nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một tiểu a hoàn dung nhan xinh đẹp, vẻ nóng nảy trong mắt Từ Chính liền tan biến.

"Ly Nhi, đây là a hoàn của nàng?" Lúc Từ Chính hỏi điều này, suy nghĩ cũng bắt đầu linh hoạt.

Nếu đây là a hoàn của Lưu Ly, vậy nếu mình lấy Lưu Ly rồi, a hoàn này không phải sẽ làm ấm giường cho mình sao?

Mặc dù a hoàn này không so được với Lưu Ly nhưng so với các cô nương trong thôn, quả thực là nhỉnh hơn không chỉ một chút.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Từ Chính nhìn Bạch Nhạc liền mang theo mấy phần ấm áp.

Lưu Ly và Bạch Nhạc đều là những người biết nhìn sắc mặt, nhìn thấy vẻ mặt kia của Từ Chính, đương nhiên không có gì không hiểu.

Lưu Ly lạnh mặt, nhưng Bạch Nhạc lại không chút lưu tình, động tác nhanh chuẩn tàn nhẫn, đá thẳng vào người Từ Chính, Từ Chính không kịp phản ứng, kinh hô một tiếng, người ngã xuống ruộng lúa bên cạnh.

Có điều, vì đang là mùa đông, trong ruộng không có nước nên mặc dù người Từ Chính ngã xuống có chút nhếch nhác nhưng cũng không có gì cả.

Chỉ có điều, giây trước còn đang mơ tưởng đẹp đẽ, giây sau lại lăn xuống ruộng, lại còn bò nửa ngày mới lên được trước mặt hai người phụ nữ, sắc mặt Từ Chính vô cùng khó coi.

"Cô..." Từ Chính đứng dậy, giận dữ chỉ vào Bạch Nhạc.

"Nếu không cần ngón tay nữa thì ngươi cứ chỉ đi." Bạch Nhạc lạnh lùng nói.

Từ Chính: "..." Lập tức rút ngón tay lại.

Nhưng hắn lại nhìn về phía Lưu Ly: "Ly Nhi, nàng để cho a hoàn của nàng đối xử với ta như vậy?"

Nghe vậy, Lưu Ly nhìn về phía Bạch Nhạc, vào lúc Từ Chính cho rằng Lưu Ly muốn bảo Bạch Nhạc nhận lỗi và xin lỗi hắn, liền nghe thấy Lưu Ly lãnh đạm mở miệng: "Bạch Nhạc, tát vào miệng."

"Bốp bốp..."

Không chờ cho Từ Chính phản ứng lại, Bạch Nhạc đã tát hai cái vào mặt Từ Chính.

Tưởng như là cái tát nhẹ, nhưng một lúc sau, trên mặt Từ Chính xuất hiện hai dấu bàn tay sưng đỏ.

Lưu Ly biết Bạch Nhạc đã giảm sức lực, nếu không sẽ không chỉ là dấu tay đơn giản như vậy.

"Lần sau còn không biết đường gọi thì sẽ không đơn giản chỉ là hai cái tát." Lưu Ly nhẹ giọng nói.

Đời này, cô chưa bao giờ bị người khác gọi là Ly Nhi bao giờ, kiếp trước cũng chưa, quả thực không thể tán thưởng nổi cách xưng hô chào hỏi buồn nôn như vậy.

Đặc biệt lại còn từ miệng của một kẻ kinh tởm.

Từ Chính nghe thấy vậy, rất tức giận.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhớ ra mục đích mình đến tìm Lưu Ly nên dù có tức giận đến đâu, hắn cũng nhịn xuống trước.

Những gì hắn chịu đựng hôm nay, đợi hắn lấy cô về rồi sẽ đòi lại từng cái một cũng không muộn.

Nghĩ như vậy, Từ Chính lộ ra vẻ mặt mang theo vẻ uất ức nhìn Lưu Ly: "Lưu Ly, sao nàng lại đối xử với ta như vậy?"

Lưu Ly không nói, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, không có một chút buông lỏng.

"Lưu Ly, hôm nay ta đến đây là vì có chuyện muốn tìm nàng." Từ Chính điều chỉnh lại sắc mặt.

"Ừ, có chuyện gì?" Lưu Ly thờ ơ, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì.

Từ Chính vừa định nói nhưng nhìn thấy Bạch Nhạc ở bên cạnh, liền có chút do dự.

"Lưu Ly, nể tình tình cảm nhiều năm của chúng ta, nàng cho ta chút thời gian có được không? Ta thật sự có chuyện quan trọng muốn tìm nàng." Lúc Từ Chính nói câu này, trên mặt đầy vẻ khẩn cầu.

Vẻ mặt như vậy khiến sắc mặt của Lưu Ly hốt hoảng.

Trước đây, Từ Chính cũng luôn bày ra dáng vẻ như vậy trước mặt nguyên chủ, mỗi lần như vậy đều là Từ Chính không đủ tiền tiêu nữa, mà nguyên chủ yêu Từ Chính, vì vậy không chịu nổi vẻ mặt này của Từ Chính nhất.

Vì Từ Chính, cô ấy sẽ thức cả đêm để thêu thùa và đem đi bán.

Mà mỗi lần Từ Chính lấy được tiền sẽ nói với nguyên chủ rằng đợi hắn thi đỗ tú tài, nhất định sẽ đưa kiệu hoa đến cưới cô ấy về nhà.

Đoạn ký ức này, trước đây bị cô quên mất rồi.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, có thể là do tình cảm của nguyên chủ quá sâu đậm khiến vẻ mặt của Lưu Ly nhất thời thay đổi.

Nhìn thấy Lưu Ly như vậy, Từ Chính vội vàng nói: "Lưu Ly, chúng ta đi ra chỗ khác nói chuyện."

Nói rồi hắn chỉ vào rừng cây nhỏ cách đó không xa.

Lưu Ly hoàn hồn, nhìn về phía Từ Chính, trong mắt lóe lên cảm xúc không rõ, sau đó gật gật đầu: "Được..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK