Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Người lớn một lượng, trẻ con hai văn tiền." Tên canh cổng ngăn bọn Lưu Ly lại rồi nhìn về phía sau Lưu Ly, Hỷ Bảo đang phấn khích đứng sau Lưu Ly được Bạch Nhạc và Tại Lâm mang theo, cuối cùng lại nhìn Lưu Ly và Cổ Tại Ngôn: “Nếu mấy người muốn vào hai người lớn hai trẻ em thì phải nộp hai lượng hai tiền.

Hắn tưởng Bạch Nhạc Tại Lâm và Lưu Ly không cùng một hội nên mới nói thế.

Lưu Ly bỗng ngộ ra, hèn gì đường bên này không có bao nhiêu người, ra là có vé vào cửa.

Đối với những người bình thường, nếu có hàng miễn phí thì tại sao lại không xem đồ miễn phí?

Hơn nữa vé cũng rất đắt, không phải ai cũng có thể mua được.

Tuy nhiên, Lưu Ly đã từng đến nhiều điểm du lịch khác nhau và đã mua nhiều vé đắt tiền nên cô cũng không hẳn là không thể chấp nhận vé đắt như thế.

Dù sao tiền kiếm được cũng phải tiêu, Tết Nguyên Tiêu mỗi năm chỉ có một lần, hết Tết Nguyên Tiêu thì cũng kết thúc, lúc này không tiêu tiền thì đến bao giờ mới tiêu?

Vì vậy, Lưu Ly không chút do dự lấy ra số tiền tương ứng.

Bốn người lớn, ba trẻ em, tổng cộng bốn lượng sáu tiền.

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của tên canh cổng, bọn họ liền tiến vào con phố ít người hơn này.

Sau khi bước vào, Lưu Ly mới phát hiện, đúng là nơi cần tiêu tiền khác hẳn với những nơi không cần tiêu tiền.

Cả con phố tràn ngập các loại đèn lồng lớn nhỏ, bất kể là loại nào, kiểu dáng chất liệu hay tay nghề đều hơn xa đèn lồng bên ngoài.

Trong số những chiếc đèn lồng này, ngoại trừ những chiếc đèn lồng hình con vật sống động như thật, thì đặc biệt nhất là đèn kéo quân, ba đứa trẻ nhìn chúng không chớp mắt.

So với những chiếc đèn lồng đó, Lưu Ly thích bầu không khí của cả con phố hơn.

Trong đêm tối, những chiếc đèn lồng đỏ đỏ vàng vàng giống như những chấm sao, người dạo phố cũng là những công tử tiểu thư ra ngoài dạo chơi nhân tết nguyên tiêu.

Họ hoặc còn trẻ, hoặc nhút nhát, hoặc mong đợi, hoặc ngại ngùng, khi dạo phố, họ sẽ nhìn nhau một cách cẩn thận rồi nhanh chóng quay đi, trông cực kỳ đơn thuần.

Lúc này Lưu Ly mới nhớ ra ở thời đại này, Tết Nguyên Tiêu thực ra là lễ hội mà các thiếu niên thiếu nữ chọn ý trung nhân.

Khó trách nơi này bản vẻ nghiêm ngặt như vậy, nếu ai cũng có thể đến thì e là sẽ làm ảnh hưởng tới lợi ích của những vị công tử tiểu thư này.

Tuy nhiên, sự giao lưu thầm kín giữa các thiếu gia và tiểu thư không phải là điều Lưu Ly yêu thích, mà là buổi biểu diễn hán phục hoành tráng này.

Mặc dù bên ngoài tất cả mọi người đều mặc đồ cổ trang, nhưng họ đều là người bình thường, quần áo có tốt đến đâu cũng không có gì đặc biệt, nhưng các tiểu thư ở đây đều ăn

mặc chỉnh tề, có một vài tiểu thư còn mặc đồ do cô thiết kế nữa.

Thích mắt quá đi.

Bên cạnh đó, câu đố đèn lồng ở đây khó hơn rất nhiều so với câu đố đèn lồng bên ngoài, tất nhiên, tương ứng độ khó là phần quà dành cho người đoán đúng.

Bất kỳ món quà nào ở đây đều có thể trở thành giải thưởng cao nhất trong những gian hàng bên ngoài.

Bình Bình cũng tham gia đoán đèn lồng nhưng dù có là Bình Bình thì cũng không đoán được phần lớn các câu đố.

Ví dụ như câu “nâng ly mời trăng sáng” dùng để đoán một thành ngữ lễ mạo nhưng Bình Bình không thể nghĩ ra.

Mãi cho đến khi có người đoán ra đáp án là 'Thưởng quang thì Bình Bình mới bừng tỉnh.

Một ví dụ khác, câu "Ngẩng đầu nhìn trăng sáng" cần phải đoán tên dược liệu nhưng Bình Bình cũng không đoán được.

Nhưng Lưu Ly lại giải ra câu này.

Câu trả lời là cây Đương quy, Lưu Ly được thưởng một chiếc trâm bằng bạc.

Tuy khá tầm thường, nhưng cũng phải có giá vài lượng bạc.

Lưu Ly sợ Bình Bình buồn bực, muốn an ủi cậu một chút, nhưng khi nhìn Bình Bình lại thấy trên mặt cậu không có một tia u sầu nào cả.

Dường như cảm thấy mẫu thân đang nhìn mình, Bình Bình cũng nhìn Lưu Ly.

Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt mẫu thân, Bình Bình suy nghĩ một chút, sau đó bóp chặt miếng ngọc bội trong tay áo, chắc nịch nói với Lưu Ly: "Mẫu thân, con muốn đến thư viện để học.”

Lúc trước, mẹ muốn gửi cậu đến một trường tư thục, nhưng cậu bé muốn đến một nơi tốt hơn và học được nhiều điều hơn.

Lưu Ly: “?” Con trai bị kích thích tới mức muốn làm càn rồi sao?

“Con muốn vào thư viện nào?” Lưu Ly không can thiệp quá nhiều vào quyết định của con, vì thể cô thăm dò không biết đứa nhỏ này đã có mục tiêu chưa.

“Thư viện Bồi Nguyên. Bình Bình chắc chắn.

Chỉ cần đến thư viện tốt nhất thì cậu mới thoát khỏi cảnh đến cả loại câu đố đèn lồng này cũng không đoán được.

Sau này cậu còn phải đỗ trạng nguyên. Đỗ trạng nguyên rồi thì cậu bé mới trở thành chỗ dựa của mẫu thân, mới có thể khiến mẫu thân hưởng phúc được, nếu thế thì mẫu thân sẽ không phải quá vất vả nữa.

Khi Cố Tại Ngôn nghe cậu nói thư viện Bồi Nguyên, hai mắt hắn cũng sáng lên.

Thằng nhóc này được đó.

Nghe nói năm nay Vệ tiên sinh sẽ đến thư viện Bồi Nguyên để chọn đệ tử...Cố Tại Ngôn liếc nhìn Lưu Ly đứng cạnh, nghĩ tới những gì mình biết, khoé môi của hắn không khỏi cong lên.

Để Vệ Doãn Kiên tiếp xúc trước với Bình Bình cũng không tệ.

Gia phong của Vệ gia chính trực, có nhà họ Vệ bảo hộ, sau này Lưu Ly có đối mặt với những tên đầu trâu mặt ngựa cũng sẽ giành phần thắng.

Có thể vì Lưu Ly mà nhà họ Vệ sẽ quay về kinh thành luôn đó.

Vì lời nói của Bình Bình mà tâm tình Cổ Tại Ngôn tốt hẳn lên, nhưng Lưu Ly lại có chút đau lòng.

Dù sao thư viện Bồi Nguyên cũng ở giữa huyện Lâm An và Ngu Thành, đi tới đi lui cũng phải mất nửa ngày, sau này phải mười ngày nửa tháng cô mới có thể gặp được con trai.

Nhưng, trong mắt con trai lấp lánh ánh sáng như thế, người làm mẹ như cô nỡ dập tắt ánh sáng trong mắt con mình sao?

Dĩ nhiên là không!

Lưu Ly thầm thở dài rồi gượng cười nói: "Được, tháng ba ta dẫn con đi."

Thư viện Bồi Nguyên nổi tiếng khắp châu, mỗi khi cô ra ngoài cũng nghe được vài chuyện.

Hơn nữa trước đó Nhiều Thanh Nhã cũng đã đề cập rằng Nhiều Vân Châu tiên sinh là phu tử của thư viện Bồi Nguyên.

Tất nhiên, Nhiêu Vân Châu cũng không phải là phu tử bình thường, cũng không thường nhận đệ tử.

Nhưng không biết vì sao, nghe nói năm nay Nhiều tiên sinh sẽ tới thư viện Bồi Nguyên để tìm đệ tử.

Học sinh khắp nơi nghe tin này đều muốn chen chân vào thư viện Bồi Nguyên, qua tết thì Bình Bình cũng vừa tròn sáu tuổi, không biết qua bao nhiêu vòng tuyển chọn như thế, có thể vào học hay không.

Tuy nhiên, dù thế nào đi chăng nữa, nếu con muốn thì cô sẽ ủng hộ.

Nếu con thi không đậu, vậy thì để con tiếp tục cố gắng, cậu bé còn trẻ, còn nhiều thời gian.

Còn chuyện tìm Nhiều Thanh Nhã để đi cửa sau? Lưu Ly chưa từng nghĩ tới.

Suy cho cùng, nhân tình dùng càng nhiều càng nhạt, nếu có thể dựa vào chính mình thì tốt hơn hết là không nên dựa dẫm vào người khác.

Lưu Ly đồng ý khiến Bình Bình rất vui.

Sau đó, Bình Bình không thử đoán câu đố nữa, cậu bé biết người biết mình, vì vậy chỉ đi theo Yên Yên và Hỷ Bảo tiếp tục xem đèn lồng.

Bọn họ chậm rãi đi về phía trước, nhưng khi đi đến giữa đường, đám đông đột nhiên xôn xao...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK