Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nấm có độc bình thường màu sắc tương đối đẹp, tán nấm lồi lõm bất thường hoặc có mùi khó ngửi, hình thù khác thường, phần bụng dày, phần cổ mảnh hoặc thô nhưng dễ gãy.”

Lưu Ly sau khi dẫn mọi người đến rừng thông, đầu tiên giới thiệu đặc trưng của nấm có độc cho mọi người.

Bởi vì ai cũng tiếc mạng sống, cho nên nhất định sẽ ghi nhớ thứ có tính uy hiếp đối với tính mạng, như vậy sẽ không đi hái nấm có độc.

Sau khi nói xong, Lưu Ly còn hái mấy loại nấm độc làm ví dụ, người của Trương gia nhìn những cây nấm độc đó, trong mắt ai nấy cũng tràn ngập sự kiêng kỵ, thần sắc căng thẳng mà nghiêm túc.

Lưu Ly rất hài lòng đối với điều này, chỉ khi có sự kiêng dè này, mới nhớ kỹ.

Sau đó, Lưu Ly dạy bọn họ hái loại nấm dùng để nấu ăn mà cô muốn, lần này người của Trương gia càng nghiêm túc hơn, hận không thể sử dụng bộ não gấp đôi công suất.

Đợi dạy khá khá rồi, Lưu Ly mới nói với Trương Trần Thị: “Thím, ta đi xung quanh xem thử, các ngươi tự mình hái, hái xong thì mang về nhà mọi người trước là được.”

Nhà cỏ của nhà cô không an toàn lắm, bị người khác nhìn thấy nhiều loại nấm như vậy, e là sẽ gây ra phiền phức không cần thiết, để ở Trương gia ngược lại ổn thỏa hơn.

Đối với việc Lưu Ly sẽ để nấm ở nhà mình, Trương Trần Thị ngược lại không để tâm, chỉ nghe Lưu Ly muốn đi xung quanh, bèn không quan tâm tới việc hái nấm, vẻ mặt rất lo lắng.

“Lưu Ly, thím biết cháu là có chủ ý, nhưng trong núi này nhiều mãnh thú, cháu đi ở xung quanh thì được, đừng đi sâu vào bên trong.”

Biết Trương Trần Thị thật sự lo lắng cho an nguy của mình, trong lòng Lưu Ly thấy ấm áp: “Thím yên tâm, ta chỉ đi xung quanh đây, xem thử còn có thứ gì có thể bán được tiền không, sẽ không đi sâu vào bên trong.”

Trương Trần Thị nghe vậy, không khỏi chua sót trong lòng.

Nếu không phải cuộc sống thật sự khó khăn, Lưu Ly sao lại đi mạo hiểm như vậy chứ?

Nói không ra lời ngăn cản, Trương Trần Thị chỉ biết dặn dò bảo Lưu Ly cẩn thận an toàn, sớm quay lại.

Nhìn dáng vẻ quan tâm mình của Trương Trần Thị, Lưu Ly rất cảm động.

Ở hiện đại, sau khi ông nội qua đời thì không có ai quan tâm cô như vậy nữa.

Tạm biệt người của Trương gia, Lưu Ly xoay người đi.

Bởi vì sợ Trương Trần Thị lo lắng, cho nên Lưu Ly trước đi đi ở bên ngoài núi, cho tới khi Trương Trần Thị không nhìn thấy, Lưu Ly mới đi sâu vào trong núi.

Cũng không phải lá gan của cô quá lớn không sợ dã thú, nếu thật sự gặp phải dã thú, cô có thể trốn vào trong không gian.

Dù sao cô không dễ gì sống thêm một lần, cô vẫn rất tiếc mạng sống.

Vừa vào trong núi sâu, Lưu Ly nhìn thấy trên mặt đất đều là dược liệu.

Có điều phần lớn đều là những dược liệu bình thường, Lưu Ly không quá vui mừng, bèn mỗi loại một cây ném vào trong không gian, những cái khác cô chuẩn bị quay về rồi hái.

Cứ đi về phía trước, Lưu Ly không có gặp được dược liệu quý giá gì, cô không khỏi có hơi thất vọng.

Cũng không biết đi bao lâu, Lưu Ly vẫn không tìm được dược liệu đặc biệt, bèn chuẩn bị quay về tiện thể hái những dược liệu bình thường về bán, muỗi nhỏ cũng là thịt không phải sao?

Khi vừa muốn xoay người, dư quang ở khóe mắt của Lưu Ly liếc nhìn, bỗng nhiên động tác xoay người khựng lại.

Dừng tại chỗ một giây, sau khi chắc chắn quả màu đỏ cách đó không xa thật sự tồn tại, Lưu Ly mới nhanh chóng chạy qua đó.

Đợi khi vừa tới gần, thấy một cành nhỏ thò ra khỏi đất, đôi mắt của Lưu Ly sáng lấp lánh.

Nhân sâm!

Phát tài rồi!

Lưu Ly vừa kích động vừa cẩn thận tuốt hạt nhân sâm màu đỏ đó, sau đó thuận tay ném vào không gian, sau đó từ bên cạnh lấy một cái xẻng kích cỡ phù hợp, cẩn thận đào củ nhân sâm đó lên.

Càng đào, củ nhân sâm lộ ra càng lớn, Lưu Ly căng thẳng đến mức nín thở.

Nhân sâm có đường kính 3cm, tuổi thọ chắc không nhỏ, đồng thời nhất định rất đáng tiền.

Nghĩ như vậy, động tác đào nhân sâm của Lưu Ly càng thêm cẩn thận.

Đào tròn nửa canh giờ, Lưu Ly cuối cùng cũng đào được trọn vẹn củ nhân sâm.

Phần đầu rất lớn, theo kinh nghiệm của cô, ít cũng phải mấy chục năm tuổi.

Nhà của cô có rồi!

Lưu Ly từ bên cạnh tìm một cái lá lớn bọc nhân sâm nhét vào trong ngực.

Không ném vào không gian là vì Lưu Ly sợ nhân sâm vừa vào không gian thì bị không gian tự mình trồng xuống, cô mong bán nhân sâm này lấy tiền xây nhà.

Đào được nhân sâm, Lưu Ly chỉ cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt, bước chân đi xuống núi cũng trở nên nhẹ hơn.

Khi trở về, Lưu Ly đi không phải con đường khi đến.

Lưu Ly lại ở trên đường thu hoạch được hai loại dược liệu không rẻ là cây bối mẫu và thiên ma, nụ cười trên mặt thật sự sắp ngoác tới tận mang tai.

Chỉ là đi thêm nữa, nụ cười của Lưu Ly bỗng nhiên cứng lại, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng.

Tại vị trí mười giờ ở đằng trước, giống như có một người đang nằm.

Hơi do dự, Lưu Ly vẫn mang theo sự phòng bị đi về phía người đó.

Xịt!

Sau khi nhìn rõ tình trạng của người đó, Lưu Ly không khỏi hít một hơi.

Là một nam nhân.

Nam nhân cả người nhuốm máu, trên mặt còn bị chém một đao, máu thịt mơ hồ, trông rất ghê người.

Nếu không phải Lưu Ly kiếp trước kiến thức sâu rộng, cũng không ít lần thấy máu, lúc này e rằng đã bị dọa mà hét lên.

Đưa tay thăm dò mạch tượng của nam nhân, còn chưa chết.

Chỉ là sau khi chắc chắn nam nhân chưa chết, Lưu Ly rơi vào sự băn khoăn lần đầu tiên khi đến thời đại này.

Nếu thấy chết không cứu, nam nhân này sớm muộn gì cũng sẽ chết, không chỉ như vậy, mùi máu tanh trên người hắn e rằng sẽ thu hút dã thú tới, đến lúc đó sợ rằng xác cũng không còn.

Nhưng nếu cứu, nói không chừng sẽ mang tới rất nhiều phiền phức cho cô.

Dù sao trên người nam nhân trước mắt này ngoài bị thương do đao kiếm ra, còn có nội thương, trừ những điều này, nếu không đoán sai, nam nhân này chắc còn trúng độc.

Rất rõ ràng, thân phận của nam nhân này không bình thường.

Điều này cũng đồng nghĩa, hắn sẽ là một phiền phức rất lớn.

Cô hiện nay chỉ là một nữ nông dân cỏn con, còn chăm hai đứa trẻ, thật sự không chọc nổi phiền phức.

Người có thể lương thiện, nhưng trước lương thiện thì đầu tiên phải bảo đảm sự an toàn của mình.

Nếu cái giá của sự lương thiện quá lớn, vì cô và vì hai đứa trẻ, cô tình nguyện không lương thiện.

Nghĩ đến đây, Lưu Ly thu tay lại, xoay người muốn đi.

Chỉ là Lưu Ly vừa nhấc chân, cổ chân của cô bị người đó túm chặt.

“Cứu… cứu ta…”

Giọng nói của nam nhân trầm thấp khàn khàn, lại rất suy yếu, nếu không phải trong rừng yên tĩnh, Lưu Ly sợ rằng rất khó nghe rõ.

“Không được.” Lưu Ly trực tiếp lắc đầu từ chối, tuy trong đáy mắt vẫn mang vài phần không nhẫn tâm.

Dù sao, nhân loại mới từng được dạy dỗ ở thế kỷ 22, muốn thật sự thấy chết mà không cứu thì vẫn có hơi khó.

“Ngươi đừng trách ta tàn nhẫn, thật sự là người trông giống một phiền phức rất lớn, ta không muốn dính tới phiền phức, cho nên ngươi vẫn là tự cầu nhiều phúc đi.”

Lưu Ly nói xong, nghiến răng, dưới chân khẽ dùng sức thì giãy thoát khỏi sự trói buộc của nam nhân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK