Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Ly lạnh lùng nhìn Vương Đào Hoa, không lên tiếng, ở dưới ánh mắt của Lưu Ly, Vương Đào Hoa cuối cùng vẫn cúi đầu, không dám biện bạch nữa.

Hành vi trầm mặc này của Vương Đào Hoa khiến mọi người xung quanh nhìn rõ, không cảm thấy Vương Đào Hoa đáng thương nữa, trên mặt mọi người là sự thất vọng, chỉ cảm thấy biết người biết mặt không biết lòng.

Không lâu sau thì quan sai tới, Vương Đào Hoa cũng bị đưa đi.

Lưu Ly lạnh lùng nhìn sang những người khác, lạnh lùng nói: “Làm việc ở chỗ ta, cơ hội mãi mãi chỉ có một lần, lần sau nếu có ai nổi lên tâm tư không nên có hoặc làm trái điều khoản bảo mật trong hợp đồng, vậy thì không đơn giản đưa các người tới chỗ quan phủ.”

Tuy Lưu Ly không nói hậu quả là gì, nhưng đã nói đưa tới quan phủ vẫn đơn giản, cộng thêm khi nói tới lời này khí thế của Lưu Ly tỏa ra, trong lòng mọi người càng thêm sợ hãi, mọi người sợ hãi bày tỏ ý tuyệt đối không phản bội.

Thậm chí có người trực tiếp thề.

Có người thề, những người khác cũng học theo, thề theo.

Lưu Ly không ngăn cản, dù sao người của thời đại này đều coi trọng lời thề.

Nhưng cho dù có người làm trái lời thề cô cũng không sợ, tác dụng của việc giết gà dọa khỉ ngày hôm nay cũng đạt được.

Chuyện tiếp theo, Lưu Ly giao cho Triệu bà, cô rời khỏi nhà xưởng.

Sau khi rời khỏi xưởng sản phẩm chăm sóc da, Lưu Ly lại đi tới xưởng điều phối gia vị.

Xưởng điều phối gia vị mới làm được hai ngày, công nhân đều đã tới đủ.

So với xưởng sản phẩm chăm sóc da, người xưởng điều phối gia vị, lượng công việc cũng lớn hơn, vậy nên phần lớn là nam nhân.

Lưu Ly cũng không có ở lại xưởng điều phối gia vị lâu, sau khi truyền đạt công việc xong thì Lưu Ly đi về nhà.

Chỉ là Lưu Ly còn chưa tới cửa nhà thì nhìn thấy Lê Đạt chạy vội vàng từ bên ngoài vào trong nhà.

Thấy dáng vẻ khẩn trương đó, chắc là trong nhà xảy ra chuyện rồi.

Lưu Ly hơi nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia sắc lạnh, trong lòng có thêm vài phần suy đoán.

Quả nhiên, đợi khi Lưu Ly vừa bước vào cửa nhà thì thấy ngoại trừ Cố Tại Ngôn và hai đứa trẻ, những người khác đều ở trong sân.

Mà sắc mặt của mọi người nhìn trông đều không tốt lắm, người duy nhất không bị ảnh hưởng chắc là Ngộ Chân ngồi thiền ở dưới mái hiên.

Mắt của Lưu Ly quét qua, bèn nhìn thấy Tiêu nương tử đang ôm Lê Anh mềm oặt trên đất mặt mày tái nhợt.

Khóe miệng của Lê Anh có máu chảy ra, trên mặt còn có dấu chân, rõ ràng bị nội thương.

Mà Lê Đạt mới vừa vào cửa chưa lâu, vậy nên cảnh tượng trước mắt khiến một đại hán như hắn đứng thẳng ở đó, nhất thời không biết phản ứng như nào.

Nhìn thấy Lưu Ly đi vào, Lê Đạt lúc này mới hoàn hồn.

“Bụp” một tiếng, đầu gối của Lê Đạt đập mạnh vào nền gạch men.

Không quan tâm đau đớn ở đầu gối, Lê Đạt dập đầu với Lưu Ly: “Nô tài không có cách dạy con gái, cầu xin phu nhân giáng tội.”

Sau khi dập đầu mấy cái liên tục, trán của Lê Đạt đã xanh tím.

Có thể đã biết xảy ra chuyện gì, vậy nên Lê Đạt rất chán nản, trong ánh mắt có tro tàn và đau lòng.

Mà Tiêu nương tử vừa nghe thấy giọng nói này thì đặt Lê Anh trên đất.

Sau đó vội vàng bò tới gần Lưu Ly, trong miệng cầu xin: “Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng.”

Đợi tới khi tới bên cạnh Lê Đạt, Tiêu nương tử không có tiếp tục bò tiếp, chỉ cầu xin: “Phu nhân, xin cô cứu Tiểu Anh nhà chúng tôi, nô tỳ chỉ có đứa con gái này, Tiểu Anh biết sai rồi, nó sau này không dám nữa, xin phu nhân cứu Tiểu Anh.”

Không đợi Lưu Ly đáp lại, Tống Ân Ân sắc mặt không tốt lắm ở một bên nhảy ra, chỉ vào Tiêu nương tử mà tức giận nói: “Bà có một cô con gái ghê gớm thật đấy? Con gái bà câu dẫn hoàng... tiểu thúc của ta, muốn cắm sừng thím của ta, bà còn muốn thím của ta cứu con gái bà? Bà coi con gái bà là lá ngọc cành vàng ai cũng muốn dựa vào nàng ta chắc? Cũng không nhìn xem con gái bà có đức hạnh gì, xách giày cho thím của ta cũng không xứng.”

Tống Ân Ân rất ít khi nổi nóng, trước đây nàng ta đối xử với nô tỳ của mình cũng rất tốt tính, chỉ cần không phạm lỗi, rất ít khi trách mắng bọn họ.

Nhưng những nô tỳ đó của nàng ta tốt xấu gì vẫn biết bổn phận của người làm nô tỳ, nàng ta trước giờ chưa từng thấy ai không biết tốt xấu như Lê Anh.

Luận dung mạo, không bì được với thím của nàng ta.

Luận khí chất, cũng không bằng thím của nàng ta.

Luận bản lĩnh kiếm tiền, vậy thì càng không bằng thím của nàng ta.

Chỉ có nhiêu đó còn muốn trèo lên giường của hoàng thúc nàng ta?

Đây không phải đang khiến hoàng thúc của nàng ta kinh tởm, mà đang khiến nàng ta buồn nôn.

Hoàng thúc không có một cước đạp chết nàng ta, cũng là mạng của nàng ta lớn rồi.

Bây giờ thì hay rồi, vậy mà còn muốn hoàng thẩm cứu nàng ta?

Dựa vào đâu chứ? Chỉ dựa vào mặt của Lê Anh đó lớn hơn mặt của hoàng thẩm, da mặt dày hơn hoàng thẩm sao?

Thấy Tống Ân Ân tức giận vì cô, mùi thuốc súng tỏa ra, Lưu Ly nhoẻn miệng, không nhịn được mà đi tới xoa đầu của Tống Ân Ân.

Cái khác không nói, cô rất thích Tống Ân Ân này.

Được hoàng thẩm xoa đầu, Tống Ân Ân không những không tức giận, ngược lại hai mắt sáng lên, giống như một con chó pug rất đáng yêu.

Nhưng nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm nay, sắc mặt của Tống Ân Ân lại tối đi.

“Thím nhỏ, thím không biết đâu, nha đầu châm lửa đó của thím vậy mà còn muốn câu dẫn tiểu thúc, may mà tiểu thúc trừ thím ra trước giờ không thích nữ nhân tới gần, vậy nên mới không để nàng ta thành công, tiểu thúc đạp nàng ta một cước coi như nàng ta gặp may, đổi lại trước kia, nàng ta đã mất mạng từ lâu rồi.”

Tống Ân Ân líu ríu nói hết đầu đuôi sự việc ra.

Thì ra sau khi Lưu Ly đi, Tống Ân Ân vẫn quấn lấy Ngộ Chân, Cố Tại Ngôn trông hai đứa trẻ ở phòng khách, những người khác thì làm việc của mình.

Lê Anh vào bếp làm ít điểm tâm đưa tới phòng khách, còn muốn giả bộ không cẩn thận ngã vào người Cố Tại Ngôn

Kết quả tự mình nhận cái kết đắng, còn chưa chạm vào Cố Tại Ngôn thì bị Cố Tại Ngôn một cước đạp ra khỏi phòng khách.

Lê Anh nôn ra máu tại chỗ, kinh động tới người trong nhà.

Nhưng Cố Tại Ngôn mặc kệ chuyện này, chỉ nói đợi Lưu Ly trở về rồi xử lý thì dẫn bọn trẻ rời khỏi nhà, nói là vào trong núi xem thử.

Nghe hết lời kể của Tống Ân Ân, Lưu Ly quay đầu nhìn Lê Anh, vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn không ra một chút cảm xúc gì.

Cô biết Lê Anh là một người không an phận, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, nhưng vì để lôi kéo lòng người, cô cho nàng ta một cơ hội, ngược lại không ngờ tính toán của Lê Anh lại tính lên người Cố Tại Ngôn.

Lưu Ly cũng không biết nên nói Lê Anh si tâm vọng tưởng không nhìn rõ khả năng của mình, hay là khâm phục sự dám nghĩ dám làm của nàng ta.

Cuối cùng Lưu Ly thu lại ánh mắt dừng ở trên người Lê Anh, trực tiếp đi qua Tiêu nương tử, nhìn sang Lê Đạt: “Lê Đạt, ông cảm thấy chuyện này ta xử lý như nào thì ổn thỏa?”

Người như Lê Anh, cô sẽ không giữ lại.

Còn giữ lại loại người này, sau này e là khiến cô buồn nôn.

Còn Lê Đạt này, phương diện nông nghiệp quả thật là một cao thủ, chỉ là người này có thể giữ lại hay không, vẫn phải xem hắn có thái độ như nào.

Nếu Lê Đạt này một lòng hướng về con gái của mình, cho dù cô giữ lại Lê Đạt này, Lê Đạt cũng chưa chắc dốc lòng dốc sức với cô, cuối cùng còn có thể bởi vì con gái của hắn mà nảy sinh ý đồ xấu với cô.

Người bất trung như vậy, nếu giữ lại, cũng là tai họa.

Nhưng nếu Lê Đạt này có thể đại nghĩa diệt thân, hơn nữa không có tâm tư xấu với cô, cô cũng không phải không thể cho hắn thêm một cơ hội.

Phải xem Lê Đạt hắn lựa chọn như nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK