Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương Toàn chỉ cảm thấy trong lời nói của Trương Nhị Lang có chỗ nào đó không đúng, nhưng cũng không nghĩ ra được đến cùng là chỗ nào không đúng.

Nếu như không phải Chương Cảnh Lâm đột nhiên kêu oan, Chương Toàn sợ là nghĩ đến được lý do.

Chính là, một câu "Vị hôn phu trước" của Trương Nhị Lang. Dù sao lúc Trương Nhị Lang bị bắt đến huyện hai nhà còn chưa có từ hôn, cho nên kỳ thật câu nói "Vị hôn phu trước" của Trương Nhị Lang cũng không hợp lý.

Nhưng mà một tiếng kêu của Chương Cảnh Lâm, chặt đứt hoàn toàn suy nghĩ của Chương Toàn, căn bản không nghĩ được đến đây.

Quách Tế Chung nhìn về phía Chương Cảnh Lâm, cảnh cáo nói: "Cho dù là ngươi đã thật sự làm chuyện không bằng súc vật, đây cũng là chuyện riêng của ngươi, không liên quan đến bản án, cho nên cấm ồn ào."

Dù sao chuyện Chương Cảnh Lâm lăng nhăng, cũng chỉ là vi phạm đạo đức, mà không đụng đến pháp luật, cho nên quả thật không liên quan đến bản án.

Chương Cảnh Lâm không bằng súc vật: "..." Hắn không phải chỉ kêu oán thôi sao? Sao lại không bằng súc vật rồi?

"Trương Nhị Lang, ngươi đánh người là thật, dựa theo hình pháp, ngươi phải bị đánh hèo, ngươi phục không?" Quách Tế Chung sau khi nói với Chương Cảnh Lâm thì nói với Trương Nhị Lang.

Chương Toàn nhíu mày nhìn vị sư gia này, càng cảm thấy sư gia này không đáng tin cậy.

Đêm qua ông ta đi suốt đêm đến huyện, nhét bạc cho tên sư gia này, sư gia đảm bảo phải cho Trương Nhị Lang vào nhà lao ngồi.

Chỉ cần Trương Nhị Lang vào nhà lao, ông ta tin có biện pháp để khiến hắn ta sống không bằng chết.

Nhưng, nghĩ lại, này nếu như đánh hèo cũng được.

Mặc đù đánh hèo đơn giản, nhưng mà trọng điểm cũng là có thể lấy mạng người.

Nghĩ đến đây, trong lòng Chương Toàn cân bằng hơn nhiều.

Nhưng mà lúc này, Quách Tế Chung lại mở miệng: "Nếu như thế, thì nghiệm thương đi?"

Nghiệm thương?

Hai cha con nhà họ Chương liếc nhau: Sao còn phải nghiệm thương?

Chương Toàn nhìn về phía sư gia, nhưng lại nhận được một ánh mắt lực bất tòng tâm, Chương Toàn giận muốn thổ huyết.

"Đại nhân, con ta bị đánh thành như vậy rồi, vì sao còn phải nghiệm thương? Nếu như đánh người phải phạt đánh, sao đại nhân không trực tiếp hành hình?" Chương Toàn kiên trì mở miệng.

Cái loại bị thương ngoài da của con trai mình, ông ra sợ nếu nghiệm rồi thì bất lợi với bọn họ.

Lúc này Chương Toàn cũng có chút hối hận vì bản thân lỗ mãng rồi.

Nhưng Quách Tế Chung lại nghiêm mặt nói: "Bị thương nhẹ thì đánh ít, bị thương nặng thì đánh nhiều, thương thế đương nhiên phải xem xét nặng nhẹ mới có thể xác định đánh bao nhiêu hèo."

Chương Toàn: "Đại nhân, tiểu nhân chỉ là muốn đến đòi công bằng cho con trai mình, cũng không muốn đưa người vào chỗ chết, đại nhân đánh hắn mười hèo là được."

Mặc dù, trong lòng ông ta là muốn đánh Trương Nhị Lang một trăm hèo nặng, tính toán đánh chết.

Nhưng, nếu như ông ta thật sự nói 100 hèo, vậy thì phải nghiệm thương, nếu như vậy còn không bằng đánh mười hèo bù lại rồi nói sau.

Nhưng sắc mặt Quách Tế Chung lại trầm xuống: "Làm loạn bản đại nhân thẩm án, ngươi có biết là tội gì?"

Chương Toàn: "Tiểu nhân không dám…"Ông ta thật sự hối hận.

So với như vậy, không bằng để huyện nha nhốt Trương Nhị Lang mấy ngày.

Chỉ cần ông ta không đi cáo trạng, Trương Nhị Lang vì ẩu đả mà bị bắt đi, vậy bình thường cũng phải bị nhốt thêm mấy ngày.

Đợi Trương Nhị Lang ở trong lao chịu đủ rồi, mình sẽ tìm người dạy dỗ hắn ta một trận không sướng hơn sao? Vì sao lại luẩn quẩn trong lòng mà đi cáo trạng?

Rất nhanh, đại phu đã bị gọi đến.

Người bị gọi đến không phải là người ngoài, mà là Lưu Ly.

Lưu Ly nhìn qua Chương Cảnh Lâm, liếc mắt là biết vết thương trên người Chương Cảnh Lâm là giả.

Chưa kể ngày hôm qua cô tận mắt nhìn thấy Chương Cảnh Lâm bị thương ngoài da, cho dù không thấy, dựa vào dáng vẻ băng bó ngày hôm nay của Chương Cảnh Lâm, Chương Cảnh Lâm cũng phải mặt mũi tiều tụy, màu da tái nhợt.

Nhưng hắn ta lại khỏe mạnh, sắc mặt hồng hào, tràn đầy sức sống.

Diễn xuất quá kém, chê!

Trong lòng dù nghĩ như vậy, nhưng mà Lưu Ly vẫn thành thật đến bắt mạch một cái.

Chỉ là bắt mạch xong, ánh mắt Lưu Ly nhìn Chương Cảnh Lâm lại mang theo mấy phần ghét bỏ.

Thật bẩn!

Lưu Ly nghĩ, rồi nói với Quách Tế Chung: "Đại nhân, hắn ta chỉ bị thương nhẹ…"

"Ngươi nói bậy…"Chương Cảnh Lâm trực tiếp phản bác lại Lưu Ly: "Ngươi là một nữ nhân nào hiểu được y thuật, nói hưu nói vượn trước mặt đại nhân, cẩn thận đại nhân đánh ngươi."

Lưu Ly cũng không nhìn lại Chương Cảnh Lâm, liếc mắt nhìn thôi cũng cảm thấy buồn nôn, trần thuật với Quách Tế Chung: "Hắn ta đang giả vờ."

Chương Cảnh Lâm: "…"

Quách Tế Chung nghe vậy, trực tiếp ra hiệu cho nha dịch.

Nha dịch hiểu ý, bước lên kéo băng vải trên người Chương Cảnh Lâm.

Băng vải bị giật ra, mọi người thấy trên người Chương Cảnh Lâm cũng không có bị thương nặng gì, nhiều nhất chỉ là một chút dấu vết va chạm, lập tức cảm thấy vô cùng khinh bỉ không biết nói gì.

"Bộp!"

Quách Tế Chung vỗ đường mộc: "Lừa gạt mệnh quan triều đình, các ngươi đáng tội gì?"

Chương Cảnh Lâm đứng dậy, cùng với Chương Toàn kinh sợ quỳ xuống: "Đại nhân, chúng ta…"

"Thùng---"

"Thùng Thùng ---"

"Thùng thùng thùng ---"

Đúng lúc đó, trống kêu oan ở cửa nha môn bị gõ vang, truyền đến ba tiếng vang.

Quách Tế Chung liếc nhìn Lưu Ly, rồi sau đó cho nha dịch đưa người gõ trống vào.

Nha dịch nhận lệnh ra ngoài, sau khi quay lại thì mang theo một cặp vợ chồng trung niên.

Rõ ràng nhìn chỉ không đến bốn mươi tuổi, nhưng mà tóc hai vợ chồng đều trắng xóa, nhìn vừa tiều tụy vừa gầy gò.

"Bên dưới là người phương nào, gõ trống vì chuyện gì?"

Bình thường làm quan không thích nhất là có người gõ trống.

Bình thường trống vang, nói lên là có oan khuất lớn.

Mà người gõ trống, trên cơ bản đều bị đánh hèo trước, cho nên dù là trong nhà môn ba ngày hai bữa thăng đường xử lý một ít chuyện vặt vãnh, nhưng trên cơ bản sẽ không ai đi gõ trống kêu oan.

Nhưng mà cũng may Quách Tế Chung không phải là quan hồ đồ, cho nên dù là người gõ trống kêu oan, Quách Tế Chung cũng không có ý đánh người, mà là trực tiếp hỏi người đến nguyên nhân gõ trống.

Có người gõ trống kêu oan cắt ngang bản án của mình, hai cha con nhà họ Chương nhẹ nhàng thở ra.

Dù sao Chương Cảnh Lâm giả vờ trọng thương bị vạch trần, đây chính là phải gặp nạn, không chừng lại bị đánh hèo.

Bây giờ có người cắt ngang, hai người đương nhiên vui mừng.

Nhưng mà bọn họ vừa mới vui mừng, đã nghe người đàn ông trung niên kia nói: "Thảo dân là người thôn Tiết Gia, cáo trạng thiếu gia nhà họ Chương trấn Biên Lư Chương Cảnh Lâm sát hại con ta, thỉnh đại nhân làm chủ cho thảo dân—"

Chương Cảnh Lâm: "…"Hình như hắn ta nghe thấy tên mình.

"Cầu thanh thiên đại lão gia làm chủ cho thảo dân—"Người phụ nữ trung niên cũng hùa theo, nặng nề dập đầu với Quách Tế Chung.

Chương Cảnh Lâm đột nhiên nhớ đến cái gì đó, thần sắc hoảng hốt.

Dân chúng vây xem sợ ngây người.

Bọn họ nghe được cái gì?

Chương Cảnh Lâm giống như gà bệnh kia, Chương Cảnh Lâm bị đánh còn giả thành trọng thương lừa gạt huyện thái gia, lại còn giết người?

Lúc này Chương Cảnh Lâm hoảng hốt, vẻ mặt không thể tin nổi sợ hãi nhìn về cặp vợ chồng kia.

Sao có thể?

Vì sao?

Không thể nào!

Chuyện kia hắn ta làm bí mật, căn bản không có ai nhìn thấy, không thể nào bị người biết.

Sắc mặt Chương Toàn cũng thay đổi, nhưng mà Chương Toàn bình tĩnh hơn Chương Cảnh Lâm, sau khi nghe vợ chồng trung niên kia nói xong, lập tức giải vây cho Chương Cảnh Lâm: "Đại nhân, việc này tuyệt đối không có khả năng, bọn họ vu khống con ta, con ta là người đọc sách, sao có thể giết người?"

Sắc mặt Chương Toàn trắng bệch, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh trên mặt.

Lưu Ly nhìn Chương Toàn, cười lạnh.

Mà sau khi đôi vợ chồng trung niên này nghe Chương Toàn nói, lập tức nói: "Đại nhân, thảo dân có chứng cứ…"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK