Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Ly không ngờ khi cô quay về Nhân Thọ Đường thì Nhân Thọ Đường đã sớm vắng tanh không bóng người. Thậm chí trước cửa còn dán dấu phong.

Hỏi xong mới biết thì ra Tôn lão gặp chuyện rồi.

Nghe nói Tôn lão chữa bệnh chết người, hơn nữa không chỉ chết mỗi một người. Hiện tại, tất cả những người có liên quan tới Nhân Thọ Đường đều đã bị bắt giam vào ngục.

"Phu nhân, chúng ta nên quay về thôi, nếu không gia sẽ lo lắng." Lúc này, Bạch Nhạc bỗng lên tiếng nhắc nhở.

Thấy trời đã muộn, Lưu Ly không còn cách nào khác đành phải về trước.

Lúc này, tại thôn Đại Vĩ, Cố Tại Ngôn vừa nhận được hai bức thư mật.

Sau khi mở một trong hai bức thư, sắc mặt Cố Tại Ngôn lập tức trở nên ngưng trọng.

"Người đâu—" Cố Tại Ngôn gấp thư lại.

Một ám vệ xuất hiện, Cố Tại Ngôn trực tiếp căn dặn: "Gọi Hạng Lưu Dương đến đây."

Ám vệ nhận lệnh rồi biến mất.

Nghe thấy động tĩnh, Nhật Thiên bèn hỏi: "Chủ tử, có xảy ra chuyện vậy?"

Cố Tại Ngôn cau mày, nhưng đáy mắt lại rất lạnh lùng: "E là Nam Cương sắp gây chuyện rồi."

Vừa nghe tới Nam Cương, vẻ mặt của Nhật Thiên liền trở nên nghiêm nghị: "Nam Cương Vương vừa băng hà, Nam Cương Vương mới còn chưa chọn được. Miêu tộc và Vũ tộc đều không phục, họ đều đang tranh đấu vị trí Nam Cương Vương, sao họ lại ra tay lúc này chứ?"

"Chuyện này không đơn giản đâu, phái người đi điều tra đi."

Nhật Thiên nghiêm túc gật đầu rồi xoay người rời đi.

Sau khi Nhật Thiên rời đi một lúc lâu, Cố Tại Ngôn mới mở bức mật thư thứ hai ra.

Khi đọc xong nội dung bức thư, tay Cố Tại Ngôn khẽ run lên, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên, vui mừng và ưu phiền.

Bức mật thư này được gửi từ kinh thành, nội dung bức thư lại là về Lưu Ly.

Hắn đã điều tra được người thai phụ thứ ba năm đó rồi. Tuy có vài chuyện không tìm thấy chứng cứ nhưng vẫn có thể suy ra được. Nội dung của bức mật thư này chính là, người phụ nữ năm đó là Lưu Ly, Bình Bình và Yên Yên đúng là con của hắn.

Nhưng hắn phải giải thích chuyện này như thế nào đây?

Nếu Lưu Ly biết hắn chính là người đàn ông đó thì cô có tức giận không?

Vừa nghĩ tới đây, lông mày của Cố Tại Ngôn liền nhíu lại.

Hắn nhất định phải giải thích, nhưng giải thích thế nào để Lưu Ly không tức giận lại là một bộ môn nghệ thuât.

Đường đường là nhiếp chính vương, thế mà hắn chưa bao giờ đau não như thế này.

Lúc này, giọng nói của Yên Yên vang lên: "Cha ơi, cha ơi-"

Một khắc trước, Cố Tại Ngôn còn đang khó xử vì không biết nên giải thích như thế nào với Lưu Ly, thế mà một khắc sau, đôi mắt của hắn lại tràn ngập sự dịu dàng, bắn thẳng về hướng giọng nói của Yên Yên.

Khi nhìn thấy Yên Yên đứng ở trong sân mỉm cười chờ mình, còn Bình Bình đang yên lặng đọc sách, Bình Bình nhìn thấy hắn đi tới còn ngẩng đầu nhìn hắn, rồi vùi đầu vào đọc sách, Cố Tại Ngôn đột nhiên cảm thấy cổ họng mình hơi thắt lại, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.

Hai đứa trẻ này là giọt máu của hắn!

Tuy rằng hắn đã biết từ sớm nhưng hôm nay chắc chắn đem lại cảm giác hoàn toàn khác.

Hóa ra hắn đã không còn cô đơn trên cõi đời này nữa.

Hóa ra trên đời này vẫn còn những người cùng huyết thống với hắn.

Thật tốt quá!

Ánh mắt của Cố Tại Ngôn có chút nóng rực, ngay cả Bình Bình đang đọc sách cũng cảm nhận được, cậu không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cha mình.

Khi nhìn thấy vẻ mặt khá ngốc nghếch của cha, Bình Bình khẽ nhíu mày, cậu cảm thấy có gì đó kỳ quái.

"Yên Yên gọi cha làm gì thế?" Tâm trạng của Cố Tại Ngôn rất tốt, hắn cưng chiều hỏi.

"Cha ơi, con muốn đi hóng gió."

Từ "hóng gió" này bắt nguồn từ Lưu Ly.

Hóng gió nghĩa là, Cố Tại Ngôn ôm lấy Yên Yên rồi bay vòng vòng khiến cả người Yên Yên như một cái máy bay. Đây là trò chơi mà Yên Yên thích nhất, lúc trước bé hay bảo Tại Lâm ôm.

Nhưng bây giờ đã có cha ở đây rồi, Yên Yên đương nhiên không muốn đi tìm Tại Lâm nữa.

Bình Bình có vẻ không hứng thú với chuyện này nên cúi đầu tiếp tục đọc.

Nhưng, tầm mắt của Bình Bình vừa quay về trang sách thì bỗng xuất hiện một cánh tay vươn ra trên đỉnh đầu cậu rồi rút sách của cậu đi.

Bình Bình chưa kịp phản ứng thì cuốn sách đã bị vứt sang một bên, còn chính cậu cũng bị ôm đi.

"Hôm nay chúng ta không đi hóng gió nữa, ba người chúng ta cùng đợi mẹ về thôi."

Nói xong, Cố Tại Ngôn đặt Bình Bình lên vai, sau đó dùng một tay bế lấy Yên Yên.

Khi nghe tới việc đi đợi mẹ về, Yên Yên đương nhiên sẽ không phản đối, bé vui vẻ để ba ôm.

Còn Bình Bình của lúc này đang dùng hai tay ôm đầu Cố Tại Ngôn, cậu ngồi trên vai Cố Tại Ngôn, vẻ mặt rất sửng sốt.

Cậu, đang cưỡi ngựa sao?

Vẻ mặt bình tĩnh vốn có lúc này dần hiện lên chút hưng phấn, hai mắt sáng ngời.

Cậu từng rất ghen tị khi nhìn thấy những đứa trẻ trong thôn được cưỡi ngựa trên lưng của cha mình.

Hóa ra cảm giác cưỡi trên cổ cha là như thế này.

Cao quá, nhìn xa quá.

Cố Tại Ngôn vừa cõng vừa ôm hai đứa trẻ đi trên con đường trong trấn.

Vừa đi không bao lâu thì xe ngựa của Lưu Ly đã trở lại.

Nhìn thấy ba người họ, Lưu Ly bảo Cố Tại Ngôn lên xe, nhưng Cố Tại Ngôn nói rằng hắn muốn cả gia đình đi bộ cùng nhau.

Dù Lưu Ly không biết tại sao Cố Tại Ngôn lại đột nhiên nổi hứng như vậy, nhưng cô cũng không từ chối.

Xe ngựa về trước, cả nhà bốn người đi trên con đường nhỏ không bằng phẳng nhưng lại thấm đẫm tư vị tháng năm.

Lưu Ly vốn đang lo lắng cho Tôn lão cũng không nhịn được mà đắm chìm và vứt hết ưu tư phiền não ra sau đầu.

Nhưng đoạn đường không đủ dài, rất nhanh bốn người bọn họ đã trở về nhà họ Cố.

"Ta có chuyện muốn nói với nàng."

"Ta cần chàng giúp một việc."

Khi trở về phòng, cả hai đồng thanh nói.

"Nàng nói trước đi!"

"Chàng nói trước đi!"

Hai người lại đồng thanh nói.

Hai người đều sửng sốt, cuối cùng Lưu Ly nói: "Chàng muốn nói chuyện gì với ta?"

Cố Tại Ngôn hỏi: "Nàng gặp chuyện gì sao?"

Nghĩa là hắn muốn nhường Lưu Ly nói trước.

Cũng đúng, nếu để Cố Tại Ngôn nói trước, hắn thật sự không biết nên mở miệng thế nào.

Nếu bây giờ hắn nói trước thì không biết họ còn có thể tiếp tục nói chuyện được hay không. Vậy nên để đề phòng thì cứ để Lưu Ly nói trước đi.

Lưu Ly cũng không làm màu, cô trực tiếp nói: "Tôn lão trên trấn xảy ra chuyện rồi, ta muốn nhờ chàng điều tra."

Cô không tin Tôn lão giết người.

Nhờ Cố Tại Ngôn hỗ trợ điều tra chuyện này là nhanh nhất, dù sao xung quanh hắn cũng có rất nhiều người có năng lực.

Vừa nghe tới đây, Cố Tại Ngôn nghĩ một hai câu thì không thể giải thích rõ được, vì vậy hắn ra hiệu Lưu Ly ngồi xuống.

Khi cả hai người đều đã ngồi xuống, Cố Tại Ngôn mới mở miệng: "Ta biết chuyện này rồi."

Lưu Ly kinh ngạc: "Chàng biết sao?"

Không phải cô ngạc nhiên vì Cố Tại Ngôn biết nhanh như vậy, mà là ngạc nhiên vì Cố Tại Ngôn lại để ý đến Tôn lão.

Nếu hắn không để tâm thì chuyện này đã không đến tai hắn nhanh như vậy.

Trực giác mách bảo cô rằng những chuyện có thể thu hút sự chú ý của Cố Tại Ngôn hẳn là không đơn giản.

Cố Tại Ngôn gật đầu, sau đó nghiêm túc nói: "Cái chết của những người đó không liên quan gì đến Tôn lão cả..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK