Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám đông tản ra, một hàng quan sai bao vây lại đây.

Nhìn thấy quan sai tới, Lưu Ly dừng chân không tiến lên, chỉ nhìn Trương Nhị Lang bên kia.

Sau khi quan sai tới, Trương Nhị Lang liền thả lỏng tay, nhưng tức giận trên mặt vẫn chưa nguôi, vẫn trừng mắt nhìn người đàn ông bị đánh kia.

Mà người đàn ông kia vừa thoát khỏi nắm tay của Trương Nhị Lang thì hoảng sợ trốn đằng sau người phụ nữ kia, nhìn qua vừa chật vật lại uất ức.

Lưu Ly nhíu mày, Trương Nhị Lang là người thế nào cô rất rõ ràng, có thể tức giận đến như vậy còn ra tay đánh người, có lẽ người đàn ông kia đã làm chuyện gì rất quá đáng nên mới đến mức này.

"Sao lại thế này?"

Đầu mục dẫn người đi tới, trầm giọng hỏi.

Bởi vì trấn Biên Lư là trấn lớn nhất của huyện Lâm An, cách huyện Lâm An không xa, nên gần như mỗi ngày đều có huyện sai đi xuống tuần tra.

Đương nhiên, trị an trên trấn phần lớn là do Du Kiếu phụ trách, nhưng có quan sai ở đây, có xảy ra loại chuyện ẩu đả đánh nhau, thì tự nhiên là quan sai ra mặt.

Trương Nhị Lang không nói gì cả, mà người bị đánh lại có vẻ rất tự tin, từ đằng sau người phụ nữ chạy ra, tố cáo với quan sai: "Quan gia, hắn điên rồi, ở ngoài đường đánh ta, mau bắt hắn lại."

Người phụ nữ bên cạnh cũng mở miệng: "Đúng vậy, quan gia mau đến làm chủ cho chúng ta, người này thật là vô pháp vô thiên."

Mấy quan sai nghe vậy, nhìn về phía Trương Nhị Lang: "Lời của họ là thật à?"

Vẻ mặt Trương Nhị Lang vẫn rất tức tối, nhưng cũng không phủ nhận: "Đúng vậy, là ta đánh."

"Quan gia ngươi nghe thấy rồi chứ, mau bắt hắn lại." Người đàn ông có hơi kiêu ngạo, ngay sau đó như nhớ ra gì đó, móc từ trong lòng ra nén bạc đưa cho đầu mục quan sai: "Lần này vất vả cho các quan gia rồi, mời mọi người uống trà."

Quan sai cũng không từ chối, thẳng thắn nhận lấy nén bạc.

Trương Nhị Lang không cãi lại, chứng cứ rất xác thực, trực tiếp bị quan sai dẫn đi.

Lưu Ly không đuổi theo ngay, mà nhìn về phía người đàn ông bị đánh kia, lúc này vẻ mặt người phụ nữ ở bên cạnh người đàn ông tỏ ra rất đau lòng, rất quan tâm đến hắn ta.

Lưu Ly lặng lẽ hỏi thăm người bên cạnh một chút, cuối cùng cũng biết người đàn ông kia là ai, cũng hiểu rõ vì sao Trương Nhị Lang lại đánh hắn ta.

Thì ra người này đúng là vị hôn phu của Trương Hạnh Huệ, Chương Cảnh Lâm.

Mấy ngày nay Trương Nhị Lang đều theo dõi Chương Cảnh Lâm, muốn tìm ra sơ hở của Chương Cảnh Lâm để chủ động cho em gái Hạnh Huệ từ hôn, hôm nay lại gặp Chương Cảnh Lâm và một người phụ nữ thân mật với nhau, còn nghe được Chương Cảnh Lâm nói xấu về Trương Hạnh Huệ trước mặt người phụ nữ kia, nhất thời tức giận, Trương Nhị Lang không nhịn được nên đã đánh người.

Trương Nhị Lang là dùng sai cách, hiện giờ nhà họ Chương còn chẳng thèm để nhà họ Trương vào mắt, có chuyện hôm nay, nhà họ Chương chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Trương Nhị Lang.

Nghĩ đến nhà họ Trương dạo này xảy ra rất nhiều chuyện bực mình có liên quan đến mình, Lưu Ly không thể không lo.

Vì thế Lưu Ly liền bảo Tại Lâm đưa bà cháu cụ Khương và Bình Bình Yên Yên về trước, mình thì chuẩn bị cùng Bạch Nhạc ở lại trấn trên.

Đương nhiên, Lưu Ly vốn không tính để Bạch Nhạc lại, nhưng Bạch Nhạc nhất quyết đi theo cùng cô.

Bởi vì đoán ra được chút ít về thân phận của Bạch Nhạc, nên Lưu Ly cũng không từ chối.

Nhưng nếu Bạch Nhạc ở lại, cô nhất định sẽ không từ chối lợi dụng đâu: "Cô đi điều tra về nhà họ Chương giúp tôi một chút..."

"Phu nhân, để chúng ta đi thôi."

Lúc Lưu Ly chuẩn bị giao cho Bạch Nhạc điều tra chuyện này, giọng của Ám Bát đột nhiên vang lên.

Vừa quay đầu lại, Ám Bát và người đàn ông cùng xuất hiện trước đó khi ở chỗ môi giới xuất hiện, vẻ mặt còn có hơi xấu hổ.

Nhưng khi thấy Lưu Ly, người bên cạnh Ám Bát kia đột nhiên quỳ một gối xuống trước mặt Lưu Ly, vẻ mặt thành khẩn: "Lần trước cảm tạ phu nhân đã cứu mạng."

Lưu Ly nhìn người dưới đất, vừa nghĩ đã biết được thân phận của người này: "Ngươi là Ám Ngũ." Trong giọng nói mang theo khẳng định.

Ám Ngũ gật đầu: "Thuộc hạ là Ám Ngũ."

Lúc trước nếu không phải Lưu Ly cho thuốc lạ, ở Hổ Nhai hắn chắc chắn không thể qua khỏi.

Hơn nữa hắn biết rõ, chính mình sở dĩ có thể nhanh như vậy đã được cho ra, tất nhiên là vì chủ nhân nể mặt phu nhân mới cho đặc xá, nên lúc này Ám Ngũ đối với Lưu Ly là biết ơn chân thành.

Lưu Ly nhìn hai người Ám Ngũ và Ám Bát, cũng không hỏi chuyện người môi giới vừa rồi, chỉ gật đầu ngầm đồng ý để hai người đi điều tra chuyện của Chương Cảnh Lâm.

Đương nhiên, Chương Cảnh Lâm ở trong mắt Ám Ngũ và Ám Bát chỉ là một nhân vật nhỏ bé, thế nên không có chuyện cả hai đều đi, nên Ám Bát đi, Ám Ngũ ở lại bên cạnh Lưu Ly làm hộ vệ, trực tiếp đưa Lưu Ly đến nhà của chủ nhân trong trấn.

Còn chuyện của người môi giới, Ám Ngũ cũng chỉ coi như chưa từng xảy ra.

Dù sao, đó hoàn toàn là kết quả Ám Bát tự cho mình là thông minh lại mắc sai lầm vì sự thông minh của mình.

Rõ ràng chủ nhân bảo bọn họ không cần che giấu mà ở bên cạnh bảo vệ chủ mẫu, bọn họ có thể trực tiếp ra mặt nói rõ ràng mục đích, nhưng Ám Bát muốn đi nhờ người môi giới tạo một con đường tắt, lại nhận được kết cục bị chủ mẫu ghét bỏ ra mặt.

Cũng vì thế, bọn họ mới chỉ có thể căng da đầu lợi dụng chuyện của Chương Cảnh Lâm mà ra mặt, nếu không chỉ vì một chuyện nhỏ mà bọn họ làm cho phức tạp mà đến tai chủ nhân, chắc chắn bọn họ sẽ bị lột da mất.

Tuy rằng Ám Bát không phải người rất đáng tin, nhưng năng lực làm việc thì vẫn có.

Không bao lâu sau, Ám Bát đã trở lại, hơn nữa mang về tất cả tư liệu của Chương Cảnh Lâm.

Lưu Ly không xem thì thôi, vừa xem đã cảm thấy tên Chương Cảnh Lâm này cực kỳ ghê tởm, thế cho nên cô phải cảm ơn Chương Cảnh Lâm vì không muốn cưới Trương Hạnh Huệ.

Tên Chương Cảnh Lâm này, là một tên ngụy quân tử thật sự, bình thường thì ăn mặc như một thư sinh, nhìn qua cũng anh tuấn tiêu sái... Đương nhiên, đây chỉ là trong mắt của mọi người bình thường, nếu không thì thật sự bôi nhọ danh hiệu 'anh tuấn tiêu sái' này rồi.

Phía sau Chương Cảnh Lâm là một tên cặn bã danh xứng với thực.

Rõ ràng có vị hôn thê là Trương Hạnh Huệ, nhưng Chương Cảnh Lâm cho rằng Trương Hạnh Huệ là một cô gái nhà quê không xứng với mình, cho nên qua lại với con gái duy nhất Vương Tử Như của ông chủ cửa hàng gạo ở trấn trên, muốn hủy hôn ước với Trương Hạnh Huệ sau đó lại đến xin cưới.

Đã ăn trong bát lại nhìn trong nồi không nói, sau lưng Chương Cảnh Lâm còn kinh tởm hơn.

Tên Chương Cảnh Lâm này không chỉ dụ dỗ một cô thôn nữ ở trấn bên, khiến cô gái này thất thân mang thai, nhưng sống chết không nhận, dẫn đến cô thôn nữ kia nhảy sông tự vẫn, nhà họ Chương vì muốn êm thấm nên đã cho cha mẹ cô gái kia tiền, cha mẹ cô gái kia vốn lại trọng nam khinh nữ, có tiền rồi thì không thèm truy cứu nữa.

Ngoài việc này ra, Chương Cảnh Lâm còn ở trong huyện nuôi một người phụ nữ, cô này xuất thân từ thanh lâu, đã sinh cho Chương Cảnh Lâm một người con trai.

Nhưng chuyện còn chưa hết, Chương Cảnh Lâm còn ngủ với góa phụ cuối ngõ, tiểu thiếp và thông phòng của cha hắn ta... Tóm lại, tên này là một kẻ cực kỳ cặn bã và lăng nhăng.

Xem đến đây Lưu Ly chẳng thể xem nổi nữa, Ám Bát như đã nhìn ra suy nghĩ của Lưu Ly, vội vàng khuyên nhủ: "Phu nhân không ngại thì có thể xem tiếp."

Lưu Ly nhướng mày, ngẩng đầu nhìn về phía Ám Bát.

Giọng điệu của Ám Bát sao nghe như là đang tranh công vậy?

Chẳng lẽ phía sau còn có chuyện còn xuất sắc hơn à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK