Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Chu Văn Đạt tỏ ra không biết về khoản bồi thường, Lưu Ly có lòng tốt nhắc nhở: “Chu thiếu gia cho người đến kho của ta trộm hàng, dùng hàng của ta kiếm được nhiều tiền như vậy, chả lẽ không nên bồi thường tổn thất tiền hàng cho ta, lẽ nào Chu thiếu gia đã quên mất chuyện này, muốn quỵt nợ?"

Chu Văn Đạt: “Ta muốn quỵt nợ lúc nào...không đúng!”

Chu Văn Đạt day thái dương, hắn ta suýt nữa đã bị người phụ nữ đáng ghét này chọc tức đến mức choáng váng.

“Không phải cô có được một cửa hàng sao?" Chu Văn Đạt nghiến răng nghiến lợi nói: “Một cửa hàng lẽ nào không đủ bồi thường tổn thất của cô? Lưu Ly, làm người không thể quá tham lam.”

Nhắc đến cửa hàng kia, hắn ta lại tức giận.

Còn nữa, cái gì mà hắn ta dùng số hàng kia kiếm được rất nhiều tiền?

Hắn ta kiếm cái gì?

Đúng, lúc trước có kiếm, hơn nữa còn kiếm được không ít.

Nhưng lần này phải bồi thường, kiếm đâu ra nhiều như vậy? Cuối cùng rõ ràng hắn ta bị lỗ vốn có được không?

Lưu Ly rất đồng tình, gật đầu: “Đúng vậy, làm người không thể quá tham lam, nhưng..

Lưu Ly cong môi, nhìn Chu Văn Đạt: “Chu thiếu gia nên biết rõ một sự thật.”

“Cửa hàng son phấn kia không phải là Chu thiếu gia bồi thường cho ta, mà là những cô gái bị Chu thiếu gia hãm hại tặng cho ta để làm tiền chữa bệnh và thuốc thang, điều này không phải Chu thiếu gia đã quên rồi đó chứ?”

Chu Văn Đạt: “..” hắn ta có lẽ đã thật sự quên điều gì đó.

“Cho dù có bằng cách nào, không phải cô cũng đã có rồi sao? Cô tổn thất cái gì?” Chu Văn Đạt phản bác.

Còn hắn ta, đã bị mất gấp đôi số bạc, người phụ nữ này hôm nay còn mặt dày đến tìm hắn ta đòi bồi thường? Còn mặt mũi để đến?

Ha..” Lưu Ly khế cười một tiếng: “Đó là bọn họ tặng cho ta, không phải ngươi tặng cho ta, không liên quan gì đến ngươi.”

“Nếu không ngươi nghĩ người khác ăn cơm, tại sao ngươi còn phải ăn cơm, người khác đã ăn cơm hộ ngươi, ngươi còn ăn không phải là đang lãng phí lương thực sao?” Chu Văn Đạt: “...Sao có thể trộn lẫn với nhau để nói?”

Lưu Ly: “Tại sao không thể trộn lẫn với nhau để nói?”

Chu Văn Đạt nhất thời cứng họng.

Cuối cùng chỉ có thể có chút bối rối nói: “Ta không kiếm tiền, chuyện này cô cũng biết, ta vì bán mấy thứ kia của cô mà bị tổn thất không ít.”

Lưu Ly: “Tổn thất đó là do người bán hàng giả, đồ của ta không đội nồi, ta chỉ biết ngươi bán đồ của ta thực sự kiếm được không ít, cái này ngươi không thể phủ nhận.

Chu Văn Đạt: “...” hắn ta cũng thật sự không có cách nào để phủ nhận, hắn ta phải bồi thường gấp đôi cho những người mua phải hàng giả.

Nhưng bán hàng giả lại nhiều hơn hàng thật, tổn thất của hắn ta đã lớn lắm rồi, nếu còn phải bồi thường cho Lưu Ly, trở về hắn ta sao có thể đối diện với người nhà họ Chu?

Chu Văn Đạt nghĩ, dứt khoát tỏ ra bất cần ngồi xuống, không nói gì, dù sao không lấy được tiền đâu.

Cho dù có, hắn ta cũng không muốn bồi thường cho một người phụ nữ giống như Lưu Ly.

Bởi vì tức giận, lúc này Chu Văn Đạt đã hoàn toàn quên mất vẫn còn một người đáng sợ như Cố Tại Ngôn ở đó.

Phản ứng của Chu Văn Đạt hoàn toàn nằm trong dự liệu của Lưu Ly.

Nếu như Chu Văn Đạt lấy tiền đưa cho cô một cách dễ dàng, vậy thì hắn ta không phải là Chu Văn Đạt.

“Ý của Chu thiếu gia là không muốn bồi thường?" Lưu Ly u ám hỏi.

Chu Văn Đạt không trả lời, vẫn giữ im lặng.

Lưu Ly nhìn Cố Tại Ngôn: “Phu quân, hắn ta nợ tiền không trả, chàng nói xem phải làm sao?”

Cố Tại Ngôn nhìn Lưu Ly, đáy mắt mang theo ý cười.

Dáng vẻ cáo mượn oai hùm của Lưu Ly lúc này thật sự rất đáng yêu.

Đặc biệt là tiếng phu quân kia, thật sự muốn ôm người về nhà dày vò một trận.

Nhưng nương tử đã thỉnh cầu, người làm phu quân như hắn cũng không thể không đồng ý, nên Cố Tại Ngôn vô cùng phối hợp nói: “Nương tử muốn như thế nào?”

Lúc Lưu Ly gọi Cổ Tại Ngôn, lưng Chu Văn Đạt theo bản năng căng ra, bởi vì lúc này hắn ta mới nhớ đến Cổ Tại Ngôn bị mình phớt lờ.

Đều tại cái người phụ nữ Lưu Ly làm người khác quá tức giận, nếu không hắn ta sao có thể không chú ý đến một sát thần như vậy?

Đang định nghĩ cách cứu chữa, thì nghe thấy câu trả lời của Cố Tại Ngôn, khuôn mặt Chu Văn Đạt biến sắc, trong lòng có một linh cảm không tốt đang ập đến.

“Ta..” Chu Văn Đạt muốn nói hắn ta tình nguyện bồi thường.

“Đánh một trận đi!”

Chỉ là Chu Văn Đạt vừa mới nói ra được một chữ, Lưu Ly đã nói ra quyết định cuối cùng.

Cổ Tại Ngôn gật đầu.

Đứng dậy, đi về phía Chu Văn Đạt.

Chu Văn Đạt: “...Ta bồi thường, ta sẽ bồi thường tiền hàng cho các ngươi.”

Thấy Cố Tại Ngôn dừng lại, Chu Văn Đạt thở phào nhẹ nhõm, ổn định lại tâm trạng mới nói: “Chúng tôi đã lấy tổng cộng ba trăm bộ ở chỗ cô, bán mười lượng bạc một bộ, ta bồi thường cho cô ba nghìn lượng.”

Ba nghìn lượng bạc đổi lại không bị đánh thì cũng rất đáng.

Mất bạc quay về thì không sao, nếu như bị đánh, khi trở về sẽ càng mất mặt, chuyện như thế này hắn ta nhất định không để xảy ra.

Cổ Tại Ngôn không nhìn Chu Văn Đạt, mà nhìn Lưu Ly.

Lưu Ly cười: “Phu quân, ta cảm thấy với thân phận của Chu thiếu gia, vẫn nên đánh một trận thì tốt hơn.

Chu Văn Đạt: “... hắn ta có thân phận gì? Tại sao phải đánh một trận mới được.

Không, không được.

Chu Văn Đạt muốn bỏ chạy, nhưng Cổ Tại Ngôn xách hắn ta trở lại một cách rất dễ dàng.

Cố Tại Ngôn đánh người rất tùy ý, nhưng kỹ xảo lại rất điêu luyện, mỗi một cái đánh đều khiến Chu Văn Đạt cảm thấy vô cùng đau, nhưng lại không đánh chết Chu Văn Đạt, cũng không để hắn ta ngất đi.

Chu Văn Đạt là thiếu gia con vợ lớn của nhà họ Chu ở tỉnh lị, đi ra ngoài từ trước đến nay có thân phận cao quý, làm sao đã bị đối xử như thế này?

Bị Cổ Tại Ngôn đánh, phong độ của thiếu gia, con trưởng gì đó đều không còn, chỉ có tiếng kêu khóc, vô cùng nhếch nhác.

Cho dù hộ vệ ở xa nghe thấy, nhưng không ai dám đến gần.

Đùa hả, những người khác vẫn chưa ra tay đã bị thương nằm trên giường không dậy được, bọn họ không muốn cũng làm một tên phế vật nằm trên giường.

Mà lúc này, cho dù Chu Văn Đạt muốn ngất đi cũng không thể ngất được, chỉ cảm thấy thời gian trôi quá chậm, không biết đến lúc nào mới kết thúc.

“Phu quân mệt rồi, đến đây nghỉ ngơi một chút đi!”

Cuối cùng, giọng nói của Lưu Ly cũng truyền đến.

Lần đầu tiên Chu Văn Đạt cảm thấy giọng nói của Lưu Ly hay như vậy, lần đầu tiên cảm thấy giọng nói của Lưu Ly là một sự giải thoát.

Cổ Tại Ngôn dừng tay, trở lại bên cạnh Lưu Ly.

Chu Văn Đạt nằm trên đất, thở hổn hển, mắt ông ấng nước mắt, cũng cảm thấy đau đớn, nhưng nhiều hơn là sự ấm ức và căm hận.

Nhưng, sự đau đớn trên người nhắc nhở hắn ta không thể lộ ra tất cả cảm xúc, nên sự nhục nhã và uất ức nhiều hơn.

Chu Văn Đạt ngồi dậy, quay người về phía mấy người Lưu Ly để sửa sang lại bản thân: “Ngươi, rốt cuộc muốn như thế nào?”

Chu Văn Đạt hỏi Lưu Ly, hơi nghiến răng nghiến lợi lại có thêm vài phần bất lực.

Hôm nay, hắn ta chỉ có thể nhận thua.

Nếu như có một ngày, hắn ta nhất định phải đòi lại.

Nhất định!

Thấy Chu Văn Đạt lúc này cũng đã trở nên thành thật, Lưu Ly rất công nhận khả năng chiến đấu của Cố Tại Ngôn.

Mặc dù cô ra tay cũng có nhiều cách để khiến Chu Văn Đạt thỏa hiệp, nhưng sao có thể trực tiếp và nhanh bằng Cổ Tại Ngôn ra tay chứ?

Nghĩ như vậy, tâm trạng của Lưu Ly rất tốt: “Ta không cần ngươi bồi thường theo giá mười lượng mà ngươi bán ra, Mộc Sương Các của ta chỉ bán năm lượng, ngươi bồi thường theo cái giá này là được.”

Mười lượng biến thành năm lượng, người phụ nữ Lưu Ly này tốt như vậy sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang