Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Điệp Trúc Lam, rốt cục là ngày hôm nay có chuyện gì xảy ra, nàng đừng nói là nàng không biết.” Trương Đại Lang đỏ cả mắt.

Đây là lần thứ hai Điệp Trúc Lam bị đánh trong vòng hai ngày, trong lòng vô cùng ấm ức, nhưng nghe thấy lời nói của Trương Đại Lang, nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Trương Đại Lang, trong lòng nàng ta nhịn không được mà e sợ.

Trương Nhị Lang và Trương Hạnh Huệ thấy chiến trận như vậy thì cũng không thể ở lại thêm, liền im lặng trở về phòng.

Ngược lại là Trương Tiểu Muội vẫn ngoan ngoãn ngồi một bên nhìn mẹ bị đánh, vội vàng khóc chạy tới, lại bị Trương Trần Thị kéo vào trong ngực.

“Đủ rồi, có chuyện gì thì đôi phu thê các con tự vào phòng mà giải quyết đi, đừng hù dọa đứa nhỏ.” Trương Trần Thị lạnh nhạt, lập tức cảnh cáo Điệp Trúc Lam: “Chuyện lần này mẹ không tính toán với con, nhưng nếu như con lại muốn làm ra chuyện không có suy nghĩ, vậy thì đừng có trách người mẹ chồng này nhẫn tâm.”

Nói xong, Trương Trần Thị ôm Trương Tiểu Muội trở về phòng mình.

Rõ ràng lần này mẹ không dạy dỗ nàng ta như trước kia, nói chuyện cũng không còn mắng chửi bôm bốp như lúc trước, nhưng Điệp Trúc Lam lại cảm thấy có một nỗi sợ hãi từ trước tới nay chưa từng có, nàng ta vô thức nhìn về phía Trương Đại Lang.

Trương Đại Lang thật sự rất thất vọng về Điệp Trúc Lam, không thèm quan tâm nàng ta nữa, trực tiếp trở về phòng mình.

“Đại Lang, chàng nghe ta giải thích đi…" Điệp Trúc Lam khóc nức nở đuổi theo.

Hai người đều đi vào trong phòng, khóa cửa lại, nói cái gì hay làm cái gì cũng chỉ có bọn họ mới biết được.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Ly vẫn đi cùng Nhị Lang lên trên trấn giao nấm.

Tần chưởng quầy thấy lần này Lưu Ly giao đến nhiều như thế, cười tít hết cả mắt, chỉ là tiếp tục nhắc nhở chuyện hạt thông, còn tiết lộ với Lưu Ly rằng hạt thông bán rất chạy trong giới quý tộc, căn bản là cung không đủ cầu.

Ra khỏi tửu lâu, Lưu Ly ngồi lên xe bò của Trương Nhị Lang, Lưu Ly vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề này.

Người trong thôn đều đã đi lên núi, có ít nhất một nghìn cân quả thông chất thành núi trong sân nhà cần phải được xử lý gấp, và sẽ còn càng nhiều hơn trong thời gian tới.

Mà quá trình làm ra hạt thông không hề dễ dàng, cô không có cách nào tự làm một mình.

Xem ra phải mướn người.

Chỉ là vừa mới nghĩ tới chuyện tìm người, Lưu Ly liền sầu muộn.

Trước mắt cần phải giữ bí mật phương pháp làm hạt thông, bây giờ cô không dám trọng dụng người trong thôn, mua nô bộc thì lại không có chỗ ở, vừa phải tìm người vừa phải tìm người đáng tin cậy, đúng là khó khăn.

Xem ra, trước tiên cần phải làm nhà cái đã.

“Nhị Lang, về chuyện lợp nhà, chúng ta phải tìm người như thế nào đây?” Lưu Ly hỏi Trương Nhị Lang đang đánh xe ở phía trước.

“Ly tỷ muốn lợp nhà ngay lập tức à?” Đương nhiên Trương Nhị Lang biết Lưu Ly muốn xây phòng.

“Ừm, ta muốn xây phòng cho kiên cố.”

Xây căn phòng này, cô đã có thể trồng nấm, cũng có thể xây tác phường, cô và con cái cũng không cần phải ngủ ra đất.

Vừa nghĩ như thế, quyết tâm muốn xây nhà của Lưu Ly lại càng mãnh liệt hơn.

“Tay nghề lợp nhà của lão Trần ở Trần gia thôn là tốt nhất ở đây, phẩm chất cũng tốt. Ly tỷ có muốn đi gặp không?” Trương Nhị Lang dừng xe lại rồi hỏi.

Lưu Ly suy nghĩ, Trần gia thôn ở kế bên thôn Đại Vĩ, cách không xa, thế là liền gật đầu.

Không bao lâu sau, xe bò của Trương Nhị Lang liền đến Trần gia thôn.

Trần gia thôn không lớn bằng thôn Đại Vĩ, nhưng vừa mới vào đến thôn, cũng khiến người cảm thấy không khí ở Trần gia thôn rất trong lành.

Cách cửa thôn không xa có một cây nhãn to trăm năm, dưới gốc cây nhãn có vài lão nhân tóc trắng đang tán gẫu, cách đó không xa có mấy đứa trẻ đang chơi đùa, khung cảnh hài hòa tĩnh lặng.

Xe bò bọn Lưu Ly vừa mới xuất hiện liền thu hút sự chú ý của mấy ông cụ và bọn trẻ.

Có một đứa trẻ gan dạ chạy tới, cẩn thận nhìn thoáng qua Lưu Ly, lúc này mới hỏi Trương Nhị Lang: “Hai người tìm ai?”

Lưu Ly chú ý tới thái độ của đứa bé đó, cô không khỏi sờ lên vết sẹo trên mặt mình.

Khoảng thời gian này cô bận rộn đủ thứ, cũng đã quên mất trên mặt còn có một vết sẹo đáng sợ, cũng quên mất bộ dạng này của mình sẽ dọa trẻ con khóc.

Xem ra sau khi giải quyết xong chuyện này, cô phải nhanh chóng chế ra thuốc trị sẹo.

“Lão Trần có ở nhà không?” Trương Nhị Lang không chú ý nhiều cho lắm, chỉ cười hì hì rồi hỏi.

“Thôn chúng tôi đều họ Trần, có rất nhiều lão Trần, thúc muốn tìm lão Trần nào?” Đứa bé non nớt trả lời.

“Chính là người biết lợp nhà đó.” Trương Nhị Lang nói.

“Biết biết, nhưng mà bây giờ ông ấy đang ở nhà của Đại Tráng ca, mẹ của Đại Tráng ca đang bị bệnh.” Đứa bé nhíu mày.

Trương Nhị Lang nghe xong thì nhìn Lưu Ly.

Lưu Ly lấy hai đồng tiền ra đưa cho đứa bé, cô cố gắng để biểu cảm của mình trở nên dịu dàng hơn: “Cháu dẫn chúng ta đi tìm lão Trần lợp nhà, tiền này là cho cháu.”

Đám trẻ ở cách đó không xa nghe thấy dẫn đường là có tiền, mặt đứa nào cũng ghen tị.

Nhưng mà hiển nhiên bọn nó sợ Lưu Ly.

Mà đứa bé gan dạ ấy nghe có tiền thì liền cầm lấy, cộng thêm biểu cảm trên mặt Lưu Ly rất dịu dàng, bỗng nhiên cảm thấy Lưu Ly không còn đáng sợ nữa.

“Đi, để tôi dẫn hai người đến nhà Đại Tráng ca.”

Sau đó, đứa bé ấy liền lên lên xe bò của Trương Nhị Lang, ngồi bên cạnh chỉ đường. Trên đường đi, bọn họ mới biết đứa bé này tên là Hổ Tử.

Vóc dáng khỏe mạnh kháu khỉnh, đặt cái tên này rất chính xác.

Nhà Trần Đại Tráng cách cửa thôn không xa không gần, chẳng mấy chốc là đã đến nơi.

“Haiz, Đại Tráng à, đại phu ở trên trấn đã khám bệnh cho mẹ cậu, bọn họ đã nói là không có cách nào rồi, cậu vẫn nên chuẩn bị đi.”

Bọn họ còn chưa gõ cửa thì trong sân đã truyền đến giọng nói mang theo vẻ than thở.

“Thúc à, tôi cũng chỉ có một mình mẹ là người thân.” Giọng nói của nam nhân có chút nghẹn ngào, nó cũng khiến Lưu Ly cảm thấy có chút quen thuộc.

Còn chưa nghĩ ra thì Hổ Tử đã bước lên gõ cửa: “Đại Tráng ca, có người đến tìm trần gia gia này.”

Âm thanh ở bên trong liền dừng lại theo giọng nói của Hổ Tử, sau đó truyền đến tiến bước chân, cửa được người kéo ra.

Người mở cửa là một cậu thanh niên trung thực chất phát, vóc người cao lớn, lúc này, mắt cậu thanh niên đỏ bừng, cả người trông rất tiều tụy.

Nhìn hắn, Lưu Ly lập tức nhớ ra.

Đây chẳng phải là đứa con trai trong hai mẹ con trước đó bán rau à? Nói như vậy, người bị bệnh là người phụ nữ sạch sẽ trước kia.

Nhìn thấy Lưu Ly, Trần Đại Tráng cũng hơi ngơ ngác: “Cô nương, là cô?”

Lưu Ly đã mua đồ ăn của bọn họ, đương nhiên là Trần Đại Tráng nhớ kỹ.

Lưu Ly gật đầu với Trần Đại Tráng, xem như là chào hỏi.

Lúc này, lão Trần bước ra từ bên trong, nhìn thoáng qua Lưu Ly, lại nhìn Trương Nhị Lang ở sau lưng Lưu Ly.

“Là nhị tiểu tử nhà đại Tú đó à, cậu tìm ta làm gì vậy?”

Hai làng gần nhau, lão Trần lại lợp nhà giúp Trương Nhị Lang, đương nhiên quen biết với Trương Nhị Lang.

“Trần thúc, Ly tỷ của ta muốn xây phòng, không biết gần đây Trần thúc có rảnh không?” Trương Nhị Lang hỏi.

Nghe thấy Lưu Ly muốn lợp nhà, lão Trần vô thức nhìn Lưu Ly, rõ ràng là trong mắt có kinh ngạc.

Dù sao người bình thường mà muốn lợp nhà thì đều là do nam nhân trong nhà đến nói chuyện.

Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, lão Trần vẫn lắc đầu: “Vị tiểu nương tử này, tôi xin lỗi, gần đây trong nhà có việc, thật sự bận rộn không có thời gian rảnh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK