Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Ly nghe tiếng nhìn sang Trương Trần thị và Trương Đại Lang vì áy náy mà luôn duy trì im lặng: “Thím, Đại Lang ca, phiền hai người giúp cháu lựa một chút, chọn ra cái chất lượng tốt có thể ăn.”

Trương Trần thị và Trương Đại Lang vừa nghe Lưu Ly nhờ họ giúp đỡ, nào có lý không giúp.

Thế là, Trương Trần thị và Trương Đại Lang phân nấm, Lưu Ly thì thuận tiện dạy thôn dân nhận biết nấm.

Tốn cả một canh giờ rưỡi, thôn dân cũng cơ bản nhớ được nấm có thể ăn hình dáng đặc trưng thế nào, mà nấm người trong thôn đem tới cũng đều được lựa ra.

Trong số nấm này, loại có độc và vẻ ngoài không tốt bị đè hỏng chiếm hơn phân nửa, nhưng nhờ nhiều người, lên cân, cộng lại lại cả năm trăm cân.

Mà lựa thông thì khá đơn giản, chỉ tốn hơn nửa tiếng đã hoàn thành công việc lựa chọn và cân nặng.

Sau khi ghi lại cân nặng thông và nấm của các nhà, tất cả đều hài lòng quay về.

Trương Cao Ân thấy Lưu Ly trước mặt có một đống việc, bèn không nhắc tới chuyện ruộng đồng, cũng đi trước. Được‎ copy‎ tại‎ (‎ 𝐓𝗿𝖴m𝐓𝗿u‎ yệ𝙣.𝓥𝙣‎ )

Đợi tất cả đều đi, Trương Trần thị mới áy náy nhìn sang Lưu Ly: “Lưu Ly à, chuyện hôm nay là thím…”

“Thím, giấy không gói được lửa, chuyện này sớm muộn cũng bị mọi người biết.” Lưu Ly cắt ngang lời Trương Trần thị: “Huống hồ cháu cũng quả thực là cần lượng lớn nấm và thông, cũng cần tìm người.”

Nghe Lưu Ly nói vậy, Trương Trần thị mặc dù trong lòng ít nhiều vẫn còn chút áy náy, nhưng rốt cuộc vẫn không nói xin lỗi nữa, chỉ nói: “Lưu Ly à, mấy ngày nay thím lên núi xuống núi cũng thực sự là có chút không chịu nỗi, Đại Lang ca của cháu cũng muốn đi trên trấn tìm kế sinh nhai, trước đây thím không tiện nói với cháu, bây giờ việc làm ăn nấm và thông của cháu có người làm giúp rồi, vậy sau này thím không đến cũng yên tâm.”

Trương Trần thị đương nhiên không phải thật sự không đi nỗi lên núi, Trương Đại Lang đương nhiên cũng không phải thật sự muốn lên trấn tìm việc.

Hiện tại là lúc việc nông nhàn hạ, lại sắp vào đông, người trên trấn tìm việc nhiều như vậy, Đại Lang làm sao có thể tìm thấy việc gì tốt?

Chỉ là Trương Trần thị thực sự có chút thất vọng với con dâu nhà mình, sợ lại gây thêm phiền phức cho Lưu Ly, lại thêm vừa nghe giá cả nấm và thông mà Lưu Ly đưa ra với người trong thôn, Trương Trần thị cũng biết Lưu Ly là cố ý cho nhà họ giá cao, không muốn thêm phiền phức cho cô, mới đề nghị sau này không đến.

Lưu Ly vừa nghe lời này của Trương Trần thị, biết bà trong lòng vẫn là không thoải mái, nghiêm mặt: “Thím và Đại Lang ca từ ngày mai quả thực không cần lên núi nữa.”

Trương Trần thị nghe vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng có chút lạc lõng.

So với Trương Trần thị, trong lòng Trương Đại Lang càng lạc lõng.

Dù sao không có đàn ông nào không muốn kiếm chút tiền, vốn dĩ cơ hội kiếm tiền ở ngay trước mắt, nhưng lại bị dâu nhà mình hủy rồi.

Trong lòng Trương Đại Lang có cảm giác bất lực, lại không thể nói gì.

Chính vào lúc Trương Trần thị và Trương Nhị Lang nói muốn rời đi, Lưu Ly lại mở miệng.

“Thím và Đại Lang ca cũng nhìn thấy rồi, đồ ở chỗ cháu nhiều như vậy, một mình cháu không làm hết được, cho nên từ mai, thím và Đại Lang ca đến nhà giúp cháu là được, cháu trả thím và Đại Lang ca mỗi người một ngày ba mươi văn tiền công, trích thêm hoa hồng mỗi cân nấm một văn tiền.

Trương Trần thị và Trương Nhị Lang vừa nghe Lưu Ly nói vậy, đều sững sờ.

Lưu Ly thấy vậy, cố ý ra vẻ nghiêm túc: “Thế nào? Thím và Đại Lang ca không muốn?”

“Không, không phải, chỉ là chúng ta…” Trương Trần thị muốn nói, lại không biết mở miệng thế nào.

“Thím, thím cũng biết, cả thôn này, người cháu có thể tin tưởng chỉ có mọi người, nếu mọi người không giúp cháu, cháu thật sự sẽ mệt chết.” Giọng Lưu Ly còn có vài phần làm nũng.

Cô biết thím và Đại Lang ca có nút thắt trong lòng, nhưng Điệp Trúc Lam là Điệp Trúc Lam, người Trương gia là người Trương gia, cô rất rõ ràng.

Thím giúp ba mẹ con cô nhiều như vậy, cô sao có thể vì chuyện nhỏ thế này mà giận họ?

Thấy Lưu Ly nói vậy, Trương Trần thị và Trương Đại Lang thật sự muốn cự tuyệt cũng không thể.

Chỉ là…

“Lưu Ly, cháu đưa chúng tôi mỗi cân một văn tiền, có phải quá nhiều không?”

Trước đây họ vất vả cả ngày, chạy lên chạy xuống cũng chỉ khoảng một lượng bạc, đây ngồi trong nhà chỉ lựa lựa chọn chọn một chút liền có ba mươi văn tiền công, còn có thể lựa một cân kiếm một văn tiền, thế này cũng không khác gì trên trời rơi xuống đĩa bánh.

“Thím, sao lại nhiều chứ?”

Lưu Ly bèn phổ cập sự quan trọng và tính cần thiết của việc kiểm tra chất lượng cho Trương Trần thị và Trương Đại Lang, cuối cùng thuyết phục họ đồng ý, để họ cảm thấy mình gánh vác nhiệm vụ quan trọng.

Sau đó, Lưu Ly liền dạy họ phân biệt nấm thông thường và trân phẩm, như vậy thì lại phải phân loại lần nữa.

Vì nấm quá nhiều, lại không còn sớm, Trương Hạnh Huệ và Bình Bình Yên Yên đều đến giúp đỡ, trời chập tối mới miễn cưỡng phân xong tất cả.

Chỉ là đống thông còn cao hơn lúc trước trong sân khiến Lưu Ly rất đau đầu.

Ra ngoài lăn lộn, cũng phải trả giá, thông chất nhiều rồi, cũng phải xử lý.

Nhưng những thứ này cũng chỉ có thể đợi mai.

Hàng người Trương gia không ở lại nhà Lưu Ly dùng cơm, đợi làm xong chuyện, người Trương gia bèn quay về.

Lúc này, Điệp Trúc Lam đã cùng Trương Tiểu Muội ăn xong cơm tối, thấy đám người mẹ chồng nhà mình đều về, sắc mặt cứng ngắc.

“Mẹ, mọi người ở nhà Lưu Ly dùng cơm rồi chứ?” Nàng ta không chừa cơm cho họ.

“Lưu Ly nợ chúng ta sao? Dựa vào cái gì mà dùng cơm ở nhà nàng?” Trương Trần thị không vui, nhìn thấy con dâu liền đau đầu.

Điệp Trúc Lam vừa nghe, ánh mắt chột dạ: “Mẹ, con không phải có ý này, chỉ là con cho rằng mọi người sẽ ăn ở nhà nàng ta như lúc trưa, cho nên không chừa cơm cho mọi người.”

Không chừa cơm cho mẹ chồng là việc lớn, nàng ta thật sự sợ mẹ chồng nổi giận.

“Không chừa thì không chừa, đói một bữa cũng không chết được.” Trương Trần thị không muốn nói nhiều với Điệp Trúc Lam, sợ mình không nhịn được đuổi cô ta ra ngoài.

Dù sao Đại Lang cũng không thể không có vợ, Tiểu Muội cũng không thể không có mẹ.

Điệp Trúc Lam thấy mẹ chồng nhà mình không trách móc, cuối cùng mới thở phào một hơi, cũng không thấy người trong nhà hôm nay có chút không đúng lắm, chỉ nghĩ tới những điều mình nghe thấy trước đó, không nhịn được oán trách: “Mẹ, Lưu Ly đó thật không nhân đức, chuyện kiếm tiền này cho người trong thôn, nhà chúng ta không phải là uống gió Tây Bắc sao? Uổng cho mẹ…”

“Câm mồm!”

Không đợi Điệp Trúc Lam nói xong, cũng không đợi Trương Trần thị mở miệng, Trương Đại Lang sau khi về luôn im lặng liền hét to.

Điệp Trúc Lam sợ nhảy dựng, có chút sững sờ, tiếp đó tức giận: “Trương Đại Lang, chàng hung hăng gì chứ, ta không phải là nói sự thật sao? Đồ trên núi nhiều như vậy, Lưu Ly mời người khác giúp đỡ, chẳng phải nhà chúng ta liền không có…”

“Bốp –”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK