Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Ly ngồi trong xe ngựa nhìn cuộc chiến bên ngoài, tâm tình thật ra cũng rất nặng nề, dù sao cô vốn sinh sống ở thời đại hòa bình, chưa từng thấy cảnh đao thật kiếm thật chém giết máu me như vậy.

Nhưng Lưu Ly cũng rất rõ ràng, thời đại này khác với hiện đại, chứng kiến cảnh này chắc chắn không phải là lần cuối cùng, nên cho dù tim đập rất nhanh, Lưu Ly vẫn không dời tầm mắt đi, cố gắng giúp bản thân mình thích ứng.

Đúng lúc này: “Soạt" một tiếng từ phía sau xe ngựa vang lên.

Lưu Ly căng thẳng, quay đầu lại liền thấy một thanh trường kiếm lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đâm về phía mình.

Chỉ trong khoảnh khắc, ý niệm của Lưu Ly vừa động, người đã xuất hiện trong không gian linh tuyền.

Không gian linh tuyền có thể trở thành nơi bảo mệnh của cô, khiến cô có thể thoát khỏi một kiếm vừa rồi, nhưng cô lại không thể trốn ở trong không gian linh tuyền, nếu không đám người không thấy ai trong xe ngựa sẽ nghi ngờ cô.

Nên ngay giây tiếp theo, Lưu Ly liền quay lại trong xe ngựa.

Mà người đâm kiếm vừa rồi một chiêu còn chưa thành công, liền trực tiếp khua kiếm phá nát mặt xe phía sau xe ngựa, lộ ra một người che mặt, vẻ mặt hung ác nhìn Lưu Ly.

Lúc trước là Lưu Ly không đề phòng, may là có không gian để trốn đi.

Hiện tại có người trước mặt cô cũng không thể tiếp tục trốn vào không gian, nhưng cũng không đến nỗi hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.

Nhìn đáy mắt người áo đen rõ ràng có sát ý, Lưu Ly nói Lưu Ly không hoảng hốt là giả, nhưng đồng thời trong lúc hoảng loạn cô vẫn có thể duy trì bình tĩnh, độc trong tay cũng chờ thời cơ phóng ra, chỉ chờ người áo đen vừa ra tay, cô cũng chuẩn bị thời cơ tốt nhất ra tay tự bảo vệ mình.

Ngay lúc người áo đen định ra tay, Lưu Ly cũng duy trì cảnh giác cao độ, chuẩn bị thời cơ tốt để hạ độc, người áo đen không hề đoán trước được ngã xuống.

Sau khi người áo đen ngã xuống, Lưu Ly thấy được một khuôn mặt không thể nào tưởng tượng được —— chính là lão ăn xin vừa rồi.

Tất cả mọi việc đều xảy ra trong thời gian nghìn cân treo sợi tóc, Lưu Ly còn không kịp kinh ngạc, lão ăn xin cũng chỉ liếc cô một cái, sau đó bắt đầu đối phó với những người áo đen khác vừa xuất hiện.

Phía trước có Tại Lâm và Bạch Nhạc, phía sau có lão ăn xin, hiện giờ xe ngựa đã rất an toàn, nhưng Lưu Ly cũng không thu độc trong tay lại, chỉ sợ có chuyện đột biến xảy ra.

Nhưng Lưu Ly lo lắng có chuyện đột biến cũng không xảy ra, chỉ trong chốc lát, Tại Lâm đã thoát thân khỏi cuộc chiến phía trước chạy tới phía sau.

Khi nhìn thấy phía sau xe ngựa bị phá nát, Tại Lâm ra một thân mồ hôi lạnh.

Tuy rằng hắn phát hiện tình huống không đúng đã chạy từ phía trước tới, nhưng vẫn chậm một bước.

Nếu không có lão ăn xin kia hỗ trợ, hậu quả kia... Tại Lâm không dám tưởng tượng.

Dưới cơn giận giữ, khi Tại Lâm đối với những tên áo đen kia như thể không muốn sống, tuy rằng rất nhanh đã liên thủ với lão ăn xin giải quyết những tên áo đen, nhưng cánh tay Tại Lâm vẫn bị thương.

Tại Lâm là thị vệ bên người Cố Tại Ngôn, đương nhiên lúc làm việc là cực kỳ nghiêm cẩn, ngay từ đầu, hắn định để lại một người sống để thẩm vấn, nhưng tên áo đen kia lại là tử sĩ, ngay khi biết không có phần thắng, một người cuối cùng kia trực tiếp cắn túi thuốc độc giấu dưới hàm răng mà chết.

Sắc mặt Tại Lâm rất khó coi, ngay cả Bạch Nhạc giải quyết những người phía trước cũng xụ mặt.

Mà lão ăn xin kia, so với Tại Lâm và Bạch Nhạc, vẻ mặt lại bình đạm hơn nhiều.

Sau khi giải quyết xong tất cả, lão ăn xin vỗ vỗ bụi bẩn trên người, xoay người định đi.

"Lão nhân gia, ông từ từ đã." Lưu Ly gọi lão ăn xin lại, vội vàng nhảy xuống xe.

Lão ăn xin không quay đầu lại, chỉ dừng bước chân.

"Lãi nhân gia, vừa rồi cảm ơn ông ra tay cứu giúp." Lưu Ly thật tình thật dạ cảm tạ.

Mới vừa rồi nếu không có lão ăn xin ra tay, cho dù cô có tức khắc khiến tên kia trúng độc ngã xuống, cho dù cô mới học được một vài chiêu thức, cũng không thể bảo đảm được cô sẽ không bị thương.

Trên thực tế, thật ra cô đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị thương rồi.

Bởi vì xe ngựa chật hẹp, một khắc kia cô đã nghĩ, nếu không thể nào tránh né được, cố gắng che chắn bộ phận quan trọng.

Lão ăn xin nghe vậy xoay người, nhìn thoáng qua hai người phía sau Lưu Ly, sau đó chậm rãi mở miệng: “Không ai nợ ai."

Giọng nói của lão ăn xin khàn khàn, như thể từng bị thương yết hầu.

Mà trước đó mặt lão ăn xin bẩn thỉu không thể nhìn ra, hiện giờ đến gần đã thấy, Lưu Ly nhìn thấy trên khuôn mặt bẩn thỉu có một vết sẹo dài.

Khiến cho Lưu Ly cảm thấy khiếp sợ chính là ánh mắt mà ông lão kia nhìn mình, cứ luôn khiến Lưu Ly có cảm giác quái lạ.

Đó là một cảm giác không thể nói ra thành lời.

Chỉ là, Lưu Ly còn không nghĩ ra đó là cảm giác gì, lão ăn xin đã xoay người rời đi.

"Lão nhân gia nếu không có nơi nào để đi, có thể đến nhà ta."

Những lời này, nói là xúc động mà nói ra cũng không phải.

Lão ăn xin nói hai bên không còn nợ gì nhau thật ra cũng không phải, với năng lực của ông ta, cho dù mình không hỗ trợ, ông ta cũng sẽ không sao cả.

Mà chính mình nếu không có lão ăn xin trợ giúp, có lẽ đã bị thương.

Có lẽ lão ăn xin này rất kỳ quái, nói thẳng ra ông ta là một người có quá khứ, nhưng cô không nhìn ra ác ý trên khuôn mặt ông ta.

Nếu không có ác ý, ông ta lại cứu mình, trong nhà cũng không thiếu đôi đũa cái bát, vậy sao không để ông ta lại trong nhà?

Nhưng không hiểu sao, Lưu Ly sợ rằng lão ăn xin sẽ từ chối, nên có hơi khẩn trương.

Nhưng thật ra sau khi lão ăn xin nghe Lưu Ly nói xong, quay đầu nhìn về phía Lưu Ly, ánh mắt kia, lại lần nữa khiến Lưu Ly không hiểu ra sao cả, nhưng rất nhanh, ánh mắt của lão ăn xin đã cực kỳ bình tĩnh trở lại.

"Ta đã là kẻ sắp chết, đến nhà cô cũng chỉ phí tiền cho một cỗ quan tài." Giọng nói của lão ăn xin khàn khàn lại bình đạm.

Lưu Ly nghe vậy, cũng không để ý đến bàn tay bẩn thỉu của lão ăn xin, tiến lên bắt mạch cho lão ăn xin.

Lão ăn xin vốn muốn tránh ra, cuối cùng vẫn cứng rắn nhịn xuống, để Lưu Ly cầm lấy tay mình.

Chỉ là khi thấy Lưu Ly cầm tay mình để bắt mạch, đôi mắt lão ăn xin tràn ngập khiếp sợ.

Chẳng qua, lại bị ông ta cụp mí mắt xuống hoàn toàn che giấu mà thôi.

"Trên người lão nhân gia là bệnh cũ năm xưa, ta có thể chữa." Lưu Ly thả tay lão ăn xin ra, nhìn lão ăn xin nói.

Lão ăn xin cố gắng nén nỗi khiếp sợ trong lòng xuống, mới vừa ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Ly: “Cô không chê ta bẩn sao?"

"Chỉ cần tâm lão nhân gia tốt, thì sẽ không bẩn."

Tâm nếu tốt, bẩn thỉu trên người có thể rửa sạch.

Nhưng nếu tâm mà bẩn, cho dù có gọn gàng sạch sẽ thì lại thế nào?

Lão ăn xin không ngờ Lưu Ly sẽ nói như vậy, hơi sửng sốt, mới nói: “Tên ta là Vệ Chính."

Lưu Ly vừa nghe, biết Vệ Chính đây là đã đồng ý, trên mặt vui vẻ.

Mà lúc này, Tại Lâm cũng xách theo tên ngốc bị dọa ngu người, đẩy ngã xuống trước mặt Lưu Ly.

"Tha mạng, đại hiệp tha mạng, nữ hiệp tha mạng, ta cũng không dám nữa." tên ngốc kia vẻ mặt hoảng sợ, sợ tới mức không khống chế được nước tiểu.

Mùi khó ngửi khiến Tại Lâm rất tức giận, một cước đá tên ngốc kia xa ra một chút, phòng ngừa mùi ám lên phu nhân nhà mình.

"Nói, là ai phái ngươi tới?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK