Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói của đối phương vội vàng, nghe xong liền cảm thấy vô cùng cấp bách.

Không chỉ có Lưu Ly run lên, mà ngay cả những thôn dân khác cũng là một bộ dáng như lâm đại địch, sợ là nhà nào lại xảy ra chuyện.

"Ôi chao, đó không phải là thôn trưởng của Thôn Trần gia sao?"

Đúng lúc này, một hậu sinh ở cửa nhìn thấy người đang là gọi, lên tiếng nghi hoặc.

Lúc Lưu Ly nghe được thanh âm đã chạy tới cửa, vừa nghe lời này, trong lòng lộp bộp một cái.

Chẳng lẽ, là lều rau đã xảy ra chuyện?

Lúc Lưu Ly đi ra ngoài, chỉ thấy Tôn Văn Thành mang theo trưởng thôn Trần gia Trần Phong Hải chạy tới bên này.

Trần Phong Hải là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, lúc này bởi vì chạy vội, cộng thêm tuyết rơi, cả người cực kỳ chật vật, trên mặt ưu sầu lo lắng càng làm cho người ta lộ ra vẻ già đi vài tuổi.

Nhìn bộ dáng này của Trần Phong Hải, Lưu Ly gần như có thể xác định Thôn Trần gia đã xảy ra chuyện.

"Tiểu…" Trần Phong Hải nhìn thấy Lưu Ly, trên mặt vui vẻ, cũng bởi vậy mà quên nhìn đường trên mặt đất, trực tiếp ngã chổng vó.

Thế nhưng tất cả mọi người thấy được ông ta đang sốt ruột, cho nên lúc này cũng không có bởi vậy mà chê cười.

Trương Cao Ân sai hai con trai của mình tiến lên nâng người dậy, còn nói: "Cho dù có chuyện khẩn cấp, cũng phải bảo trọng thân thể."

Trần Phong Hải có chút cảm kích, sau khi liên tục cảm tạ, liền nhanh chóng hướng về phía Lưu Ly: "Lưu Ly, lều rau trong thôn đã xảy ra chuyện..."

Chờ khi Lưu Ly đến Thôn Trần gia, đập vào mắt chính là những căn lều rau lớn chỉnh tề quanh các hộ gia đình giờ đã bị tuyết vùi sập vài cái.

Bị vùi sập không nhiều, tổng cộng chỉ có ba cái.

Nhưng ba cái lều này lại là hy vọng của ba hộ gia đình, một cái lều có giá trị không ít, rau trong ba cái lều có thể nói là tổn thất không lớn.

Mà người của ba gia đình kia, từ già đến trẻ, đều là vẻ mặt mờ mịt cộng thêm tuyệt vọng, hốc mắt mũi mặt càng là đỏ bừng vô cùng, hiển nhiên là khóc trong băng thiên tuyết địa.

Có mấy người đàn ông tay càng là đông lạnh đỏ bừng, hẳn là đã đào tung trong tuyết.

Nhìn thấy Lưu Ly đi tới, một hán tử cao lớn trong đó lại đỏ mắt: "Lưu Ly, rau bên trong toàn bộ hỏng rồi..."

Lúc nói chuyện, giọng nói của hán tử này đều đang run rẩy.

Sau khi thở ra một hơi, hán tử mới nói: "Hôm qua cô nhắc nhở chúng ta phải trông coi nhà kính, cả nhà chúng ta đều không dám ngủ, một canh giờ là có một người lao động đi kiểm tra quét dọn, vốn chuyện gì cũng không có, làm sao lại..."

Hán tử nói tới đây, cũng không nhịn được nữa dùng tay áo che mắt.

Sớm biết sẽ phát sinh chuyện như vậy, tối hôm qua cho dù hắn không ngủ một canh giờ cũng phải bảo vệ bằng được lều lớn.

"Lưu Ly, xin lỗi, là chúng ta cô phụ sự nhắc nhở của cô." Người một nhà khác cũng là vẻ mặt tự trách đi ra.

Bọn họ đều biết nguyên liệu Lưu Ly làm lều đắt đến thái quá, Lưu Ly khổ sở vì bọn họ mưu cầu đường ra, nhưng bọn họ lại cô phụ Lưu Ly, không bảo vệ được lều rau.

Lưu Ly nhìn bọn họ, rõ ràng bản thân họ tổn thất rất lớn, lại còn xin lỗi mình, trong lòng không khỏi cảm thán người Thôn Trần gia này thuần phác.

Huống hồ, nhà kính sụp đổ cũng không phải do bọn họ lười biếng gây ra, kỳ thật cô cũng không trách được bọn họ.

Chỉ là...

Lưu Ly nhíu mày nhìn về phía những nhà kính khác xung quanh.

Những cái lều lớn kia lại tích một tầng tuyết, nhưng một chút chuyện cũng không có.

Sau khi hỏi thăm, Lưu Ly cũng biết được những người này trong nhà cũng đều là một canh giờ đi xem một lần, dọn dẹp một lần.

Cùng một nơi, cùng một nhà kính, cùng một canh giờ quét dọn một lần, vì sao nhà kính của ba hộ gia đình này lại sụp đổ?

Lại nhìn chung quanh, một mảnh trắng xóa, căn bản không nhìn thấy dấu vết gì.

Trong lòng Lưu Ly nghi ngờ, nhưng trên mặt lại không lộ ra, chỉ dặn dò mọi người dọn dẹp toàn bộ xác nhà kính, chuẩn bị dựng một nhà kính khác tại chỗ.

Dù sao dựng tại chỗ, hố sưởi là có sẵn, vải dầu ở trong nhà Trần Phong Hải còn có một ít, những thứ khác cũng không tốn công sức gì.

Có Lưu Ly phân phó, mọi người thật giống như có người tâm phúc, đâu vào đấy bắt đầu làm việc.

Chờ những thứ gỗ trúc gì đó chồng chất cùng một chỗ, Lưu Ly liền đến gần bên cạnh đống đồ vật kia bắt đầu xem xét.

"Phu nhân." Lúc này, Bạch Nhạc bỗng nhiên lên tiếng.

Lưu Ly nhìn về phía Bạch Nhạc, Bạch Nhạc liền nói: "Nơi này có chút không đúng."

Lưu Ly nghe vậy, đi về phía Bạch Nhạc.

Vị trí của Bạch Nhạc, vừa rồi cô đã đi qua, nơi nàng ta chỉ, vừa rồi cô cũng đã xem qua, nhưng cũng không nhìn ra có gì khác biệt.

"Phu nhân, người xem nơi này." Bạch Nhạc chỉ một chỗ.

Đó là một cây nan tre, lúc này đã bị gãy.

Đoạn bị gãy của tre không hề có quy tắc, nếu không nhìn kĩ cũng nhìn không ra có người động tay chân.

Lưu Ly khó hiểu nhìn Bạch Nhạc, muốn nghe nàng ta nói như thế nào.

Bạch Nhạc chỉ vào hai nan trúc bên cạnh cũng bị gãy: "Phu nhân có nhìn ra sự khác biệt không?”

Lưu Ly nhìn qua, chỉ cảm thấy hình như có gì đó khang khác, lại hình như không thấy khác ở đâu.

Thấy Lưu Ly vẫn không hiểu, Bạch Nhạc nói: "Mảnh trúc bị tuyết đè gãy hẳn là như thế này..."

Bạch Nhạc chỉ chỉ hai chỗ bên cạnh: "Gãy tuyệt đối, vết nứt rõ ràng."

Nói xong, lại chỉ vào chỗ trước mặt: "Vết nứt ở đây tương đối mờ, giống như bị người ta đè ép vài lần mới đè gãy."

Lưu Ly: "…" Nói thật, cô nhìn không ra có gì khác nhau, chỉ cảm thấy Bạch Nhạc nói có chút đạo lý, nhưng lại có chút cảm giác huyền ảo.

Loại khác biệt này, người bình thường cũng nhìn không ra đi?

Có điều, có Bạch Nhạc nói, Lưu Ly cũng coi như xác định nhà kính sụp đổ quả thật là do người làm.

Để chứng minh rõ ràng hơn, Lưu Ly liền bảo Bạch Nhạc đi xem còn chỗ nào không ổn.

Quả nhiên, rất nhanh Bạch Nhạc đã tìm ra chỗ không ổn.

Nguyên liệu chính của mỗi nhà kính là nan tre, nhưng lại có bốn khúc gỗ chống đỡ, mà dấu vết đứt gãy trên khúc gỗ thì tương đối rõ ràng.

Ngoài ra, Bạch Nhạc còn phát hiện dấu chân vô cùng không rõ ràng ở vị trí sụp đổ của nhà kính.

Bởi vì dấu chân kia bị vải dầu trong nhà kính sụp đổ vùi lấp, cho nên dấu vết cũng không bị tuyết lớn vùi lấp.

Biết là do người gây ra tổn hại, Lưu Ly lúc này liền bảo Ám Ngũ đi điều tra chuyện này, mà sau khi cô dặn dò xong một ít công việc của thôn dân, liền được thôn dân ở bên cạnh mời về nhà nghỉ ngơi.

Lưu Ly đến, tự nhiên là được nhiệt tình chiêu đãi.

Chờ sau khi mọi người đã uống nước ấm, người nhà này không khỏi cảm khái: "Lều lớn của bọn Tam Phúc mặc dù có thể xây dựng lại, nhưng vất vả một mùa đông này rốt cuộc là uổng phí.”

Rau trong nhà kính đều là vừa trồng lại vừa bán, chỉ là dân làng sợ mùa xuân đến mọi người trong nhà đều có rau, rau sẽ không đáng giá.

Là Lưu Ly nói cho mọi người biết, mấy ngày trước tết, lúc người dân các thôn quê mua đồ tết chính là một cơ hội lớn để bán.

Có Lưu Ly nói như vậy, tất cả mọi người rất chịu khó, không tí nào lo lắng quá nhiều rau, ngược lại là chờ mong năm mới.

Mà mấy hộ gia đình gặp chuyện không may kia, cũng không phải là vất vả uổng phí rồi sao.

Nghe vậy, Lưu Ly không khỏi chen vào nói: "Chỉ cần cần cù chăm chỉ làm việc, tất nhiên là sẽ không để cho bọn họ vất vả uổng phí."

Người nhà này vừa nghe, không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Lưu Ly, cuối cùng do đương gia nhà này đặt câu hỏi: "Lưu Ly Đông gia, lời này của người là có ý gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK