Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Lưu Ly vừa đứng dậy thì phía trước lại truyền tới một câu như thế.

Sau khi nhìn xung quanh để xác định không có ai bên cạnh mình, Lưu Ly ngước mắt nhìn về nơi phát ra giọng nói.

Chính là thanh niên áo lam cao ngạo lúc nãy, nhìn qua thì có vẻ đẹp trai tài hoa, nhưng đáng tiếc nhân cách không tốt, đầu óc cũng chẳng ra gì.

Lưu Ly chỉ vào kiểu tóc của mình: "Ta đã kết hôn rồi." Còn có hai đứa con.

Ngô Thế Bả nghe vậy không kinh ngạc cũng không buồn bã, ngược lại lắc đầu: "Ta không để ý, tiểu cô nương, ta...

"Ta để ý!" Giọng nói âm trầm của Cố Tại Ngôn từ bên cạnh vang lên.

Lúc này, Ngô Thế Bá mới cảm thấy áp suất không khí xung quanh không đúng, hắn ta cố gắng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt u ám của Cố Tại Ngôn liền nuốt nước bọt theo bản năng.

Tuy Ngô Thế Bá rất sợ hãi, nhưng hắn ta vẫn cứng miệng: “Ta hỏi tiểu cô nương chứ có hỏi ngươi đâu, ngươi để ý thì sao, chẳng lẽ ngươi nhìn trúng bổn thiếu gia sao?"

Nghe thế, Tại Lâm vô thức lùi về sau một bước.

Hắn ta nhìn Ngô Thế Bá đầy đồng cảm.

Dám tán tỉnh chủ mẫu ngay trước mặt chủ nhân, còn nói cả những lời mà hắn không nghe nổi, đúng là muốn chết mà.

Cổ Tại Ngôn tức giận cười to, nụ cười âm trầm đáng sợ, khiến Ngô Thế Bả hống hách cũng nuốt nước miếng thêm vài lần, lần này hắn ta tiến bộ một chút, cũng biết lùi một bước.

"Nàng ấy là vợ ta, ngươi nói xem ta quan tâm có tác dụng gì?”

Những lời này gần như là nghiến răng nghiến lợi thốt ra.

Nhưng Ngô Thế Bá ngu ngốc bẩm sinh, tuy hắn ta cảm nhận được nguy hiểm nhưng lại quên tránh khỏi nguy hiểm. Hơn nữa còn thông cảm nhìn về phía Lưu Ly.

Một người phụ nữ xinh đẹp khí chất như vậy thực sự mà lại kết hôn với một tên la sát...

Lưu Ly không thể hiểu được sự đồng cảm trong mắt Ngô Thế Bá, nhưng các giác quan nhạy bén của Cố Tại Ngôn giúp hắn hiểu ra Ngô Thế Bá đang nghĩ gì.

"Tại Lâm!"

"Vâng."

Tại Lâm thẳng người.

Hắn ta có thể cảm nhận được sự tức giận của chủ nhân, nhưng đừng trút giận lên hắn..

“Giáo huấn vị công tử này cho tốt.” Hắn không muốn làm bẩn tay mình.

Dừng một chút, hắn nói thêm: "Đừng đánh chết.”

Có Lưu Ly và bọn trẻ ở đây, lại đang đón tết, hắn không muốn ra tay quá tàn nhẫn.

Tại Lâm nghe xong lập tức thở phào nhẹ nhõm, hắn không chần chừ gì nữa, trực tiếp nhấc chân Ngô Thế Bá ... và rời đi.

Ngô Thế Bả muốn đứng dậy, nhưng lại bị Tại Lâm đá xuống, sau nhiều lần vùng vẫy không thành, Ngô Thế Bá quay đầu nhìn bọn tuỳ tùng: "Các ngươi chết rồi sao? Mau tới cứu

ta!"

Tùy tùng của Ngô Thế Bá lập tức tuân lệnh muốn đi cứu Ngô Thế Bá.

Là hộ vệ của Ngô Thế Bá thì không thể không biết võ, nhưng Tại Lâm chẳng cần quay đầu lại cũng có thể dùng một chiêu hất bay hai tên tuỳ tùng.

Khán giả xung quanh đồng loạt nuốt nước miếng và lùi lại mấy bước, chỗ đám người Lưu Ly đang đứng càng thêm thoáng đãng.

Ngô Thế Bả nhanh chóng bị kéo vào một con hẻm tối.

Không ai biết chuyện gì đang xảy ra trong con hẻm, nhưng rất nhanh những tiếng than khóc của Ngô Thế Bá đã vang lên.

"A-"

"Cha-mẹ-cứu con!"

"Tiểu cô nương, giúp ta, ta đối với ngươi là thật lòng-

“A-Chết rồi, đau chết mất”

Nghe thấy tiếng gào khóc, mọi người lại sợ hãi lùi lại và nhìn đám người Lưu Ly với ánh mắt kinh hãi.

Mãi cho đến khi âm thanh bên kia càng ngày càng nhỏ, Tại Lâm từ trong ngõ quay về, sau khi xác định chắc chắn Tại Lâm sẽ không đánh lại, bọn tuỳ tùng của Ngô Thế Bá mới lăn lê bò trường vào hẻm rồi khiên Ngô Thế Bả ra ngoài.

Những người may mắn nhìn thấy khuôn mặt gớm ghiếc có thể so sánh với đầu lợn của Ngô Thế Bá, đều cảm thấy đau đớn.

Người kia chỉ đánh vào mặt thôi, thật đáng sợ.

Là 'thủ phạm, Lưu Ly hoàn toàn thờ ơ với những tiếng than khóc của Ngô Thế Bá.

Một người có thể đánh sắp chết một cậu thiếu niên trên đường phố thì phải đáng bị đập một trận, dù sao Cổ Tại Ngôn đã nói giữ mạng cho hắn ta thì nhất định hắn ta sẽ không

mất mạng.

Sau đó, nhóm của Lưu Ly không tiếp tục tản bộ nữa, thứ nhất là vì cần xử lý chàng thiếu niên trên mặt đất, thứ hai là ánh mắt của mọi người trên đường nhìn bọn họ đều tràn đầy sợ hãi.

Trong hoàn cảnh như vậy, nếu họ tiếp tục tản bộ e là có thể khiến mọi người trên phố sợ hãi.

Con phố này phần đông là nam thanh nữ tú, ngoại trừ Tết Nguyên đán chỉ còn Tết Trung thu thì họ mới có cơ hội hẹn hò xem mắt. Nếu doạ họ sợ chạy mất dép thì không biết sẽ cản trở biết bao cặp uyên ương đây.

Hơn nữa bọn trẻ cũng hơi mệt rồi nên bọn họ rời khỏi con phố, khi rời đi còn mang theo chàng thiếu niên.

Lưu Ly dặn bọn Tại Lâm đưa bọn trẻ về tắm rửa và nghỉ ngơi trước, sau đó nhờ Cố Tại Ngôn bế cậu thiếu niên đến Nhân Thọ Đường.

Điều khiển Lưu Ly khó hiểu là hôm nay Cổ Tại Ngân lại nghe lời tới vậy, anh vốn không phải là người tình nguyện cũng người khác.

Nhưng khi cô nhờ hắn cõng, Cổ Tại Ngôn không chút do dự đồng ý, cực kỳ kỳ lạ.

Cố Tại Ngôn cũng nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Lưu Ly, nhưng hắn không nói gì, cũng nói cho Lưu Ly biết danh tính của cậu thanh niên.

Có một số chuyện không thể nói sớm, nhưng cũng không thể nói quá muộn. Lần này, sau khi quay về, hắn sẽ nói với cô về thân thế của cô. Đến lúc đó, nếu cô muốn đi tìm người nhà thì hắn sẽ đi cùng.

Hắn không yên tâm để cô đi một mình, dù sao kinh thành cũng là nơi hang hùm động gấu.

Chẳng mấy chốc, cả hai đã đến Nhân Thọ Đường, sau khi đặt cậu thiếu niên xuống, Lưu Ly bắt đầu châm cứu cho cậu ta.

Cô vốn định ngày mai mới châm cứu cho Ngô đại phu xem nhưng bây giờ có sẵn bệnh nhân ở đây, Lưu Ly sẽ không keo kiệt để Ngô đại phu xem trước.

Bởi vì nội tạng của thiếu niên bị thương, cho dù nước Linh Tuyền có thể hồi phục công năng, trong tay cô cũng có thuốc trong tay, nhưng máu bầm trong nội tạng phải được hút ra, nếu để lâu trong khoang bụng thì sẽ dẫn đến nhiễm trùng.

Nếu là Tây y thì chỉ cần mổ bụng rồi hút máu tụ ra ngoài là được, nhưng khi Lưu Ly học châm cứu với ông nội thì có một phương pháp tốt và an toàn hơn, nhưng phức tạp hơn một chút.

Vì vậy, dưới ánh mắt của Ngô đại phu, Lưu Ly khử trùng ngân châm trước rồi châm kim vào tim của cậu ta để bảo vệ tâm mạch.

Sau đó, toàn bộ bụng và tay trái của cậu ta đều chi chít ngân châm, Lưu Ly gọi đây là châm trận.

Sau khi châm trận được thiết lập xong, ngân châm bắt đầu tự rung động, sau đó gốc ngân châm bắt đầu tràn ra một ít máu, một lúc sau, cả người chàng thiếu niên đều đầy máu, trong phòng cũng nồng nặc mùi máu.

Nhìn cảnh tượng này, Ngô đại phu kinh ngạc không thôi, hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Nếu như không phải chính mắt ông ta chứng kiến thì ông ta nào có thể tưởng rằng châm cứu lại thần kỳ như vậy?

Lúc này, chàng thiếu niên đột nhiên mở mắt ra, phụt' một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra.

Ngô đại phu kinh ngạc: “Lưu đại phu, chuyện này...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK