Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở về thôn Đại Vĩ, Lưu Ly lập tức lên xưởng.

Xưởng được chia thành hai phần, bên trái làm mỹ phẩm dưỡng da, bên phải làm đồ trang điểm.

Thời gian năm mới xưởng nghỉ, nhưng mùng ba đầu năm đã áp dụng nguyên tắc tự nguyện cho công nhân tăng ca, thời gian tăng ca có tiền lương gấp đôi, cho nên hôm nay trong xưởng cũng đi làm bình thường.

Bởi vì mỹ phẩm dưỡng da có yêu cầu rất nghiêm khắc trong phương diện vệ sinh, cho nên quản lý xưởng cũng vô cùng nghiêm ngặt, công nhân đi vào làm đều phải làm vệ sinh cá nhân xong, mặc vào quần áo màu trắng và bao tay màu trắng đặc chế riêng.

Lúc vừa bắt đầu các công nhân còn vô cùng không quen, nhưng mà bây giờ cũng đều đã quen rồi.

Hôm nay quản lý xưởng là Triệu bà, thấy Lưu Ly đến, lập tức bước lên đón.

Lưu Ly vừa hỏi thăm tình hình làm việc của xưởng, vừa thay trang phục màu trắng chống bụi.

“Bởi vì tiền công gấp đôi, cho nên mọi người cơ bản đều đến, chỉ có một số người chưa đến, tốc độ sản xuất sản phẩm cũng không bị ảnh hưởng gì.” Triệu bà nói.

Lưu Ly gật gật đầu, sau khi đi dạo một vòng quanh xưởng, Lưu Ly bảo Triệu bà đưa đến kho chứa mỹ phẩm dưỡng da.

Trong kho hàng cũng còn rất nhiều tồn kho, Lưu Ly hỏi Triệu bà: “Những thứ trong kho hàng này, đều có tính toán sao?”

Triệu bà: “Đều có tính toán hết, bây giờ mỗi ngày làm đều nhiều hơn lượng xuất ra, mỗi ngày trong kho đều có thêm mới.”

Dừng một chút, Triệu bà lại nói: “Ngày hôm nay ta vừa mới tính toán lại, trong kho bây giờ tổng cộng có 1100 sản phẩm.”

Lưu Ly: “Bà tự mình đếm qua rồi?”

Triệu bà sững sờ, lập tức lắc đầu: “Cũng không phải ngày nào cũng đếm, chỉ tính toán số lượng thêm bớt mỗi ngày.”

Triệu bà vốn từng làm người làm ở gia đình giàu có, đương nhiên hiểu nhất là nhìn mặt mà nói chuyện, nghe Lưu Ly hỏi như vậy, phát hiện có chút đầu mối, vì vậy hỏi: “Nhưng mà có cái gì không ổn? Nếu không nô tỳ lại đếm một lần?”

Lưu Ly gật đầu, không nói cái gì khác, chỉ là để Triệu bà đếm số lượng những sản phẩm này.

Triệu bàu nhìn sắc mặt của Lưu Ly, trong lòng có chút bồn chồn, sợ có sai sót, Triệu bà đếm vô cùng chăm chú, chỉ là nhìn thấy sắp đếm xong rồi, sắc mặt Triệu bà càng ngày càng khó coi.

Đếm xong một lần, trên trán Triệu bà đã có mồ hôi rơi, thấy Lưu Ly không lên tiếng, Triệu bà lại đếm thêm một lần, cùng một kết quả với vừa rồi.

“Bịch” một tiếng, Triệu bà quỳ hai gối xuống đất, vẻ mặt sợ hãi: “Nô tỳ giám thị bất lực, xin phu nhân trách phạt.”

Từ lúc Triệu bà đếm lần thứ hai, trong lòng Lưu Ly cũng đã có dự đoán, thấy dáng vẻ Triệu bà như vậy, sắc mặt Lưu Ly cũng không thay đổi, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Có bao nhiêu sản phẩm?”

“Bẩm phu nhân, chỉ, chỉ còn không đến 800.” Sắc mặt Triệu bà khó coi: “Là nô tỳ không quản lý tốt những thứ này, nô tỳ…”

Trong lòng Triệu bà bối rối, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Thiếu gần 300 sản phẩm, nhưng bà ta lại không hề phát giác, đây là sơ suất rất lớn.

Phạm sai lầm thì phải chịu phạt, điểm ấy bà ta cũng không sợ, bà ta sợ là lại bị bán đi.

Không nói đến bán đi không gặp được chủ tốt và công việc tốt như vậy, cũng chỉ là nghĩ đến chuyện sẽ ảnh hưởng đến cháu trai, đã đủ làm bà ta hoảng hốt rồi.

“Phu nhân, nô tỳ nguyện ý bị phạt, chỉ xin phu nhân không liên lụy đến người nhà nô tỳ, đây là sai lầm của một mình nô tỳ, nô tỳ…”

“Được rồi.” Lưu Ly cắt ngang mấy lời nói không biết làm sao của Triệu bà, giọng nói lạnh lùng: “Triệu bà, ta không hy vọng bà là một người gặp chuyện là mất bình tĩnh.”

Một người quản sự, quan trọng nhất là gặp chuyện có thể tỉnh táo suy nghĩ.

Nếu như gặp chuyện cứ thiếu chí khí như vậy, như vậy thì không cần thiết phải ở trên vị trí này nữa.

Câu nói lạnh lùng mang theo uy nghiêm này của Lưu Ly, giống như một chậu nước lạnh giội tỉnh Triệu bà.

Triệu bà giật mình một cái, lập tức hiểu được mình sai cái gì.

Lúc nhìn vào con ngươi trầm tĩnh này của Lưu Ly thì Triệu bà mới ép bản thân mình tỉnh táo lại.

Triệu bà cũng không hổ là từ gia đình giàu có mà ra, rất nhanh đã điều chỉnh tốt tâm trạng, nói: “Phu nhân, chuyện này nô tỳ nhất định sẽ tra rõ ràng, cho phu nhân một lời giải thích, đợi sau khi điều tra xong, nô tỳ lại tạ tội với phu nhân.”

Triệu bà nói xong, lưng eo lại thẳng lên.

Thân là quản sự, nhiệm vụ thiết yếu chính là bài ưu giải nan cho chủ nhân, mà không phải tự loạn trận cước.

300 sản phẩm giá trị xa xỉ, mất rồi rất tiếc, nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ, chính là tìm ra nội ứng.

Thấy Triệu bà tỉnh táo lại, hơn nữa chủ động ôm lấy nhiệm vụ tra ra chân tướng, Lưu Ly rất hài lòng, cũng không có ý ở lại lâu, đứng lên nói: “Cho bà thời gian ba ngày.”

Nói xong, xoay người đi.

Cho đến khi bóng lưng của Lưu Ly biến mất trong tầm mắt mình, Triệu bà mở nhẹ nhàng thở ra, đôi mắt lập tức trầm xuống, đi về phía xưởng…

Bên kia, Lưu Ly sau khi ra khỏi xưởng, thì trực tiếp đến nhà thôn trưởng.

Trương Cao Ân nhìn thấy Lưu Ly đến, lập tức gọi thê tử Ngô Thị đi pha trà hoa, sau đó đón Lưu Ly vào nhà chính ngồi xuống.

Mấy người con trai trưởng thôn bởi vì tránh đàm tiếu, lại thêm biết Lưu Ly đến tất nhiên có việc muốn nói, cho nên cũng không theo vào nhà chính, mà là đợi trong sân, hoặc là trở về phòng mình.

Trong nhà chính, sau khi hai người ngồi vào chỗ, Ngô thị bưng trà hoa lên.

Ngô thị vừa đi ra ngoài, Trương Cao Ân nhìn qua hỏi: “Tiểu Ly đến có chuyện gì?”

Bởi vì Trương Cao Ân biết, Lưu Ly bây giờ là người bận rộn, có thế nói là không có việc gì thì không đến chùa, hôm nay đến, nhất định có có chuyện muốn nói.

Lưu Ly: “Quả thật là chuyện muốn tìm thôn trưởng gia gia.”

Dừng một chút, Lưu Ly nhìn xung quanh, rồi hỏi: “Sao không nhìn thấy Tiểu Xuyên Thúc?”

Con trai nhỏ nhà trưởng thôn Trương Tiểu Xuyên, xem như là đứa con lúc tuổi già của Trương Cao Ân, lớn hơn Lưu Ly năm tuổi, bối phận lại cao hơn một bậc.

Trương Cao Ân nghe thế, liền biết hôm nay Lưu Ly là đến tìm Trương Tiểu Xuyên, lên tiếng gọi Trương Tiểu Xuyên bên ngoài nhà chính một tiếng.

Trương Tiểu Xuyên đáp lại một tiếng, rồi đến nhà chính, sau khi kêu một tiếng cha, rồi chào hỏi với Lưu Ly, mới hỏi: “Cha, cha tìm con làm gì?”

Trương Cao Ân chỉ chỉ Lưu Ly: “Là Tiểu Ly tìm con.”

Trương Tiểu Xuyên nghi hoặc nhìn Lưu Ly, trong mắt ngập tràn dấu hỏi.

Lưu Ly cũng không gấp, chỉ là giống như nói chuyện nhà hỏi Trương Tiểu Xuyên: “Nghe nói Tiểu Xuyên Thúc đang học nghề, học chính là đồ sứ?”

Thấy Trương Tiểu Xuyên gật đầu, Lưu Ly mới tiếp tục: “Vậy Tiểu Xuyên Thúc học cũng hơn mười năm, có biết tự mình nung sứ?”

Vừa nghe Lưu Ly hỏi như vậy, Trương Tiểu Xuyên do dự một chút, mới gật đầu: “Biết thì có biết một chút, chỉ là bình thường nung sứ chỉ có đại sư phụ mới có tư cách.”

Tuy nói hắn ta học hơn mười năm đã sớm có thể xuất sư, nhưng kỳ thật ở xưởng gốm sứ kia rất ít cơ hội cho hắn ta động thủ nung lò, trên cơ bản chỉ biết nung một chút bình sứ nhỏ hoặc là giúp việc, chỉ có gặp đơn hàng lớn gấp hoặc là đại sư phụ có việc không đến, mới có thể để hắn ta ra tay.

Đương nhiên, mặc dù đồ nung ra cũng hợp cách, nhưng bình thường vẫn là bị mắng câu tài nghệ không đến đâu.

Nhưng cái này hắn ta đều nghẹn trong lòng, chưa bao giờ nói với người nhà, trước mặt Lưu Ly tự nhiên cũng là một câu mà qua.

Lưu Ly không nói nhiều, chỉ móc một trang giấy từ trong tay áo ra đưa cho Trương Tiểu Xuyên.

Trương Tiểu Xuyên nhận lấy nhìn nhìn nội dung bên trên, lập tức kinh ngạc lại không hiểu nhìn Lưu Ly.

“Này…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK