Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thức ăn ngon như vậy, sao có thể thiếu phần của Hoa Tam Gia ta?"

Ngay lúc mọi người đang thưởng thức bữa ăn của mình thì một giọng nói đột nhiên vang lên trong đại sảnh.

Một nhân viên tên Thu Đỗ bước tới, lo lắng nhìn Lưu Ly: "Bà chủ, ta không ngăn được…"

Lúc này mọi người đã ăn gần xong, ông lão nhà họ Nhiêu ăn không nhiều vì tuổi cao nên đã sớm quay về. Thân là con rể, huyện lệnh Quách Tế Chung vội vàng đưa cha vợ rời đi, thế nên lúc này, trên bàn đang có hai vị trí trống. Thấy Hoa Vũ không có mục đích tốt nên mọi người liền ngừng đũa.

Nhiêu Thanh Nhã và Cẩm Nương lo lắng nhìn Lưu Ly.

Cẩm Nương cảm thấy Hoa Vũ không phải là người bình thường, nhưng khi vừa nghe thấy ba chữ "Hoa tam gia", Nhiêu Thanh Nhã biết thân phận của Hoa Vũ. Cha đã từng nói với nàng ta về người này.

Lưu Ly bình tĩnh hơn Cẩm Nương và Nhiêu Thanh Nhã rất nhiều, cô mỉm cười trấn an hai người họ, sau đó nói với Thu Đỗ: "Không sao đâu, đi làm việc của mình đi."

Thấy bà chủ không trách tội mình, Thu Đỗ thở phào nhẹ nhõm rồi cáo lui.

Sau khi Thu Đỗ rời đi, Lưu Ly đứng lên và cười nhẹ: "Có Hoa tam gia đến, cửa tiệm rực rỡ hẳn lên."

Nói xong, Lưu Ly gọi một nhân viên phục vụ đang đứng bên cạnh: "Tầm Triều, sắp xếp một phòng bao cho Hoa tam gia.

Nghe thế, Tầm Triều lập tức đi thu xếp.

Sau khi dặn dò xong, Lưu Ly không thèm nhìn Hoa Vũ nữa, cô ngồi xuống chuẩn bị ăn tiếp.

Thấy thế, những người khác cũng không quan tâm đến Hoa Vũ nữa.

Thấy bản thân bị phớt lờ, Hoa Vũ vô cùng tức giận, nhưng hắn ta lại không tỏ thẳng thái độ với Lưu Ly mà nhìn sang Âu Dương Diệp bên cạnh: "Diệp, đây là cách mà cậu đón tiếp khách hàng sao?"

Lưu Ly: "?"Cái vị Hoa tam gia này trông cũng không già lắm, sao mắt lại không tốt thế nhỉ?

Âu Dương Diệp làm lơ Hoa Vũ, hắn ta chỉ dùng đũa gắp một miếng thịt cừu, chấm vào một ít nước sốt vừng rồi cho vào miệng. Động tác vừa khoan thai vừa tao nhã, trông rất đẹp mắt.

Thấy vậy, Hoa tam gia cất giọng chất vấn: "Cậu còn xem người trưởng bối như ta ra gì không?"

Ngoài Lưu Ly, Nhiêu Thanh Nhã, và Âu Dương Diệp ra, tất cả mọi người có mặt ở đây đều bị sốc.

Họ nhìn Âu Dương Diệp, rồi lại nhìn sang Hoa Vũ, sau đó sắc mặt mỗi người đều vô cùng kỳ lạ.

Nhìn bộ dạng của họ, Lưu Ly chỉ thấy buồn cười.

Hành động này gần như đang trực tiếp chê bai ngoại hình của Hoa Vũ, nhưng lại e ngại nhà họ Hoa nên mới không để lộ ra ngoài.

Trong giới kinh doanh, ai mà không biết họ Hoa chính là Hoàng Thương?

Đặc biệt, từ khi Hoa tam gia đến trấn Biên Lư, hắn ta chẳng khiêm tốn chút nào. Dân kinh doanh chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể đoán được cái tên Hoa tam gia trước mặt là ai.

"Hoa tam gia đã tới tiệm của ta, nếu cảm thấy bổn tiệm tiếp đón không ổn thì cứ nói thẳng với ta chứ tại sao lại gây sự với khách của ta? Hay để ta mời đại phu cho Hoa tam gia nhé?"Thấy Hoa Vũ muốn gây sự với Âu Dương Diệp, mà Âu Dương Diệp còn thể hiện thái độ không muốn để ý tới Hoa Vũ nên cô đành ra mặt.

Đây là cửa tiệm của cô nhưng Hoa tam gia lại bắt chẹt Âu Dương Diệp, đây là chuyện quái gì?

Nghe thế, Hoa Vũ không khỏi sững sờ: "Ta đến ăn cơm chứ có tới khám bệnh đâu, cô mời đại phu làm…."

Lúc đầu, Hoa Vũ không nghe ra ẩn ý của Lưu Ly, nên vô thức phản bác lại, nhưng vừa nói tới đây, sắc mặt Hoa Vũ liền tái mét: "Cô bảo ta bị bệnh sao?"

Lưu Ly: "Ta không hề nói như vậy, nhưng Hoa tam gia gây sự nhầm người rồi, ta thấy vẫn nên tìm đại phu giúp Hoa tam gia khám mắt còn hơn. Nếu Hoa tam gia không bằng lòng thì cứ xem như ta chưa nói gì đi, dù sao ta cũng không mở tiệm thuốc."

Lưu Ly bình tĩnh nói, thái độ vô cùng thờ ơ nhưng lại khiến Hoa Vũ tức giận tới cực điểm.

Tốt!

Rất tốt!

Không chỉ nói hắn ta bị bệnh mà còn nói hắn ta bị mù.

Nếu như vậy thì đừng trách hắn ta.

"Âu Dương Diệp, tuy họ của cậu là Âu Dương, nhưng đừng quên trên người cậu cũng chảy dòng máu của nhà họ Hoa, nếu cậu có phụ nữ và con rơi bên ngoài thì phải dẫn về nhà chứ. Không thể để bọn họ không danh không phận đi theo cậu được? Nhà họ Hoa chúng ta không làm mấy chuyện bại hoại như thế."Hoa Vũ làm bộ trưởng bối dạy bảo Âu Dương Diệp, trong mắt hắn ta tràn ngập sự coi thường.

Dù sao với hắn ta, Âu Dương Diệp cũng chỉ là một đứa con riêng mà thôi.

Việc hắn ta phải làm bây giờ là khiến hai người này mất uy tín, không thể mở cửa tiệm nổi, nếu không Phương Hương Lâu của hắn ta sao có thể đứng được ở nơi đây?

Những người trên bàn và quần chúng hóng hớt xung quanh cũng vểnh tai lên: "…."Hình như bọn họ vừa nghe được chuyện gì ghê gớm lắm đúng không?

Âu Dương công tử mang dòng máu nhà họ Hoa? Còn nuôi phụ nữ và con riêng bên ngoài?

Ngay cả Lưu Ly cũng không khỏi nghi hoặc nhìn về phía Âu Dương Diệp, trong mắt như đang viết: Nhìn không ra nha, không ngờ anh có con luôn rồi?

Khi nghe xong những lời của Hoa Vũ, Âu Dương Diệp vốn đang cau mày lại nhìn thấy ánh mắt của Lưu Ly, sắc mặt của hắn ta càng tối sầm.

Cuối cùng, Âu Dương Diệp hít một hơi thật sau rồi đặt đũa xuống, hắn ta nghiêm túc nhìn Lưu Ly: "Ta không có!"

Lưu Ly: "?"

"Ta không có con!"Âu Dương Diệp giải thích.

Lưu Ly: "A? Ồ—" Kỳ lạ, sao hắn ta phải giải thích cho cô?

"Cũng không có phụ nữ ..." Âu Dương Diệp nói thêm.

Nghe vậy, ánh mắt Lưu Ly nhìn Âu Dương Diệp có chút kỳ lạ.

Sau khi im lặng một lúc, cô ngập ngừng nói: "Chuyện này, huynh yên tâm, ta không tin huynh là loại người vô trách nhiệm như hắn ta đã nói đâu."

Chẳng lẽ vì có phụ nữ và con rơi bên ngoài, sau đó không nói cho nhà họ Hoa nên Âu Dương Diệp phải bị chửi là kẻ vô trách nhiệm sao?

Ừm, theo như mối quan hệ giữa Âu Dương Diệp và nhà họ Hoa, dù Âu Dương Diệp có phụ nữ và con rơi bên ngoài thì cũng chẳng liên quan gì tới nhà họ Hoa cả. Thế nên, rõ ràng Hoa Vũ đang vô duyên vô cớ bịa đặt.

Sở dĩ Âu Dương Diệp giải thích với cô là vì ở đây chỉ có cô biết được bí mật của hắn ta.

Nghĩ tới đây, trong lòng Lưu Ly càng thêm chắc chắn.

Khi nhìn vào mắt Lưu Ly, Âu Dương Diệp cảm thấy có gì đó không ổn, hắn ta còn định nói gì đó, nhưng sau khi nghĩ lại, Âu Dương Diệp liền không khỏi tức giận.

Không phải đã nói từ bỏ rồi sao?

Còn suy nghĩ làm gì?

Nghĩ đến đây, Âu Dương Diệp lại thở dài, sau đó nghiêm túc hỏi Lưu Ly: "Nghe nói y thuật của cô rất tốt?"

Lưu Ly: "..." Sao lại chuyển sang chủ đề này rồi?

"Người này mắc chứng cuồng loạn, cô có thể chữa khỏi không?"

Âu Dương Diệp không nhìn Hoa Vũ, nhưng tất cả mọi người có mặt, kể cả Hoa Vũ, đều biết người mà Âu Dương Diệp đang nói tới chính là Hoa Vũ.

Hoa Vũ cảm thấy lúc này hắn ta đã sắp tức điên rồi.

Người nào người nấy, rốt cuộc có đặt hắn ta vào mắt không hả?

Đầu tiên là nói mấy lời rất cạn lời, sau đó lại nói hắn ta bị bệnh!

Đạo lý gì đây chứ!

Sau khi nổi điên, Hoa Vũ mới mỉm cười.

"Ta bị cuồng loạn? Nếu cậu không có phụ nữ và con rơi bên ngoài thì cô ta là ai?" Hoa Vũ chỉ vào Lưu Ly: "Một người phụ nữ vô liêm sỉ sinh hai đứa con cho cậu mà còn mặt dày mở cái gì Mỹ Thực Thành sao?"

Nói rồi, Hoa Vũ nhìn những người đang ăn: "Người phụ nữ này chưa chồng mà chửa, đạo đức suy đồi. Loại người thế này mà mở nhà hàng, mấy người thật sự dám ăn sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK