Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Phu nhân..." Bạch Nhạc muốn ngăn lại.

Từ Chính thấy vậy có chút lo lắng, chỉ là không chờ cho Từ Chính mở miệng, Lưu Ly bèn dành nói trước với Bạch Nhạc: "Cô đến nhà của Đại Tú thúc trước đợi tôi."

Bạch Nhạc muốn nói điều gì đó nhưng nàng ta từ nhỏ đã được dạy bảo là phải phục tùng, vì vậy Bạch Nhạc chỉ đành quay người rời đi.

Từ Chính nhìn thấy bóng lưng của Bạch Nhạc biến mất khỏi tầm mắt của mình, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, nóng lòng dẫn Lưu Ly đến cánh rừng nhỏ.

"Ngươi tìm ta rốt cuộc là có chuyện gì?" Vẻ mặt của Lưu Ly hơi thả lỏng, hỏi Từ Chính.

Thấy vậy, ánh mắt của Từ Chính nhìn Lưu Ly chứa đầy thâm tình.

Đương nhiên, thực ra hắn nghĩ rằng bộ dạng hiện tại của mình trông thật phong lưu phóng khoáng, chỉ có điều hắn quên mất dấu tay trên mặt mình.

"Lưu Ly, ta cũng biết mình không nên tìm nàng nữa, nhưng thực sự ta cảm thấy không đáng thay cho nàng." Sự đau khổ trên mặt Từ Chính xoắn bện lấy sự phẫn nộ bên ngoài.

Lưu Ly cảm thấy nếu một người như Từ Chính được đưa vào làng giải trí, nhất định sẽ theo trường phái diễn xuất.

Để khiến Từ Chính tiếp tục diễn, cũng để biết được mục đích hôm nay của hắn là gì, Lưu Ly không nói gì cả.

"Lưu Ly, hôn lễ của nàng vốn chỉ còn vài ngày nữa, nhưng người đàn ông kia lại luôn không xuất hiện, nàng không hiểu nam nhân, nam nhân đều đa tình, hắn đối xử với nàng như vậy, chính là căn bản không để tâm đến nàng, đến lúc đó nàng sẽ phải trở thành trò cười của cả thôn, nàng không thể bị hắn tiếp tục lừa dối như vậy."

Đang nói, Từ Chính dừng lại một chút, thận trọng quan sát Lưu Ly và hỏi thăm dò: "Mặc dù nàng nói với người ngoài rằng căn nhà là của hắn, nhưng ta biết nàng chắc chắn vì bảo vệ thể diện cho hắn nên mới nói như vậy, trên thực tế, căn nhà đó là của nàng, đúng không?"

Từ Chính vừa nói xong, quả nhiên nhìn thấy trong mắt Lưu Ly quét qua một tia hoảng loạn, Từ Chính lập tức nói: "Lưu Ly, hắn chính là người có ý đồ muốn lấy đồ của nàng, là người ăn bám, nàng không được bị hắn lừa."

Có một câu nói rất hay, ngươi nghĩ người khác như thế nào thì ngươi chính là người như vậy, Từ Chính chính là như vậy.

Mặc dù trong lòng Lưu Ly trơ tráo với Từ Chính nhưng bên ngoài lại không biểu hiện ra, chỉ cau mày, có chút ngỡ ngàng mà nói: "Vậy ta phải làm sao?"

Nghe thấy vậy, Từ Chính cảm thấy rằng mình đã thuyết phục được Lưu Ly, cơ hội của mình đến rồi, thế là hắn hắng hắng giọng: "Ta biết hiện tại ta không có tư cách để nói câu cưới nàng, nhưng để giúp nàng vượt qua khó khăn này, ta bằng lòng lấy nàng."

Lưu Ly: "..." Biết mình không đủ tư cách còn nói ra được? Không mâu thuẫn với nhau sao?

Còn có gì mà để giúp cô vượt qua khó khăn, lời nói quang minh chính đại như vậy cũng nói ra được? Còn khiến người ta cảm thấy kinh tởm hơn cả câu nói bằng lòng lấy cô trước đây.

Cứ tưởng rằng hôm nay hắn đã có sự tiến bộ rồi nên mới theo hắn đến đây, không ngờ rằng căn bản là lãng phí thời gian.

"Lưu Ly, ta biết trong lòng nàng vẫn còn có ta, sở dĩ nàng lạnh nhạt với ta như vậy cũng là vì nàng còn giận ta về chuyện trước đây, bây giờ ta xin lỗi nàng được không?" Nhìn thấy Lưu Ly im lặng không trả lời, Từ Chính tiếp tục.

Nghe thấy vậy, Lưu Ly ngước mắt nhìn về phía Từ Chính: "Được, vậy ngươi xin lỗi đi."

Dù sao nguyên chủ cũng thật sự thích Từ Chính, nếu không cũng sẽ không vì hắn mà nghĩ không thông rồi từ bỏ tính mạng.

Từ Chính thực sự nợ nguyên chủ một lời xin lỗi.

Từ Chính sững sờ, không ngờ Lưu Ly thật sự lại bảo mình xin lỗi.

Nhưng rất nhanh, Từ Chính cảm thấy rằng chỉ cần có thể lấy được Lưu Ly thì xin lỗi có là gì?

Nghĩ đến đây, Từ Chính nghiêm nghị: "Lưu Ly, ta xin lỗi."

Lưu Ly: "Nhưng ta sẽ không tha thứ cho ngươi."

Ngay khi Từ Chính đang nghĩ rằng mình sắp đạt được mục đích rồi, Lưu Ly lại nói ra một câu như vậy.

Nói xong câu này, Lưu Ly xoay người rời đi.

Không phải tất cả lời xin lỗi đều có thể nhận lại được câu không có gì, sự kinh thường của Từ Chính với nguyên chủ đã trực tiếp dẫn đến việc nguyên chủ mất đi một tính mạng, vì vậy cô cũng không thể có ý nghĩ tha thứ cho hắn.

Đương nhiên, đây không phải Từ Chính phụ lòng, dù sao nguyên chủ xảy ra chuyện như vậy, không có nam nhân nào ở thời đại này lại kết hôn với nguyên chủ trong hoàn cảnh như vậy.

Mà là, sau khi nguyên chủ xảy ra chuyện, người nhà họ Từ đã có nhiều hành động quá đáng với nguyên chủ.

Hơn nữa, tên Từ Chính này vốn thối tha từ trong gốc rễ, cô càng không cần phải tha thứ.

Từ Chính không ngờ Lưu Ly lại trực tiếp nói rằng sẽ không tha thứ cho mình, còn xoay người rời đi không chút lưu tình.

Sau khi sững sờ một lúc, sắc mặt của Từ Chính đột nhiên thay đổi, trong mắt tràn đầy sự tàn nhẫn: "Nếu nàng đã không biết cân nhắc như vậy, vậy đừng trách ta không khách khí."

Nói xong, Từ Chính lấy ra thứ gì đó từ trong ngực, rắc lên đỉnh đầu Lưu Ly.

Bột trắng rơi xuống đầu, khi ngửi phải mùi đó, sắc mặt của Lưu Ly lập tức trở nên khó coi.

Từ Chính này quả thực là một kẻ thối tha, thủ đoạn bỉ ổi như vậy mà cũng có thể làm ra được.

"Lưu Ly, dù nàng muốn hay không, hôm nay nàng sẽ là người của ta, ta kiên nhẫn hỏi ý kiến của nàng, đó là nể mặt nàng, nếu nàng đã không cần mặt mũi như vậy, quả thực cũng không thể trách ta." Nhìn thấy Lưu Ly dừng lại, trên khuôn mặt Từ Chính đầy vẻ đắc ý.

Trên thực tế, không cần biết hôm nay Lưu Ly có đồng ý gả cho mình hay không, để đề phòng ngộ nhỡ bèn xảy ra cảnh ngộ như vậy.

Chỉ có gạo nấu thành cơm, Lưu Ly mới quyết lòng đi theo mình.

Điểm khác biệt là một kiểu là tự nguyện, mà kiểu còn lại là ép buộc, Từ Chính tự nhận mình là người đọc sách, không thể làm những chuyện ép buộc người khác, vì vậy mới nói với Lưu Ly những điều đó.

Còn hiện tại, trong mắt Từ Chính, đó chính là bản thân Lưu Ly không biết cân nhắc.

Từ Chính đắc ý không nhận thấy rằng lúc này gió đang thổi về phía mình.

Mà khi hắn nhìn về phía Lưu Ly, vẻ đắc ý trên khuôn mặt còn chưa tan biến đã trực tiếp đông cứng lại, trong ánh mắt nhìn Lưu Ly mang theo vẻ kinh hãi.

"Nàng... sao có thể ..."

"Rầm..."

Từ Chính còn chưa kịp nói hết lời, liền rầm một tiếng, ngã xuống đất.

Mà Lưu Ly thì phủi phủi bột thuốc trên đầu với vẻ chán ghét, vẻ mặt rất không vui.

Chơi thuốc trước mặt cô, Từ Chính thật sự không đủ tư cách.

Chỉ là nếu đã dám hạ thuốc với cô, vậy lần này cô tuyệt đối không thể tha cho hắn.

Lưu Ly nghĩ, trong đầu bèn có một ý tưởng.

Chỉ là nhìn Từ Chính, người đang nằm trên đất sau khi ăn gậy ông đập lưng ông và bị cô thêm một chút thuốc ngủ, cô lại cảm thấy lúng túng.

Đúng lúc này, giọng nói của Ám Bát vang lên sau lưng Lưu Ly: "Phu nhân, có muốn thuộc hạ giúp đỡ không?"

Lưu Ly xoay người nhìn về phía Ám Bát xuất hiện đúng lúc, cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật gật đầu: "Ta cần cậu giúp khiêng hắn đến một nơi."

Ám Bát nghe lệnh, định bước lên trước lại bị Lưu Ly ngăn lại: "Trên người hắn đang dính bột thuốc, cậu uống thuốc giải này nước đi."

Nói xong, Lưu Ly đưa cho Ám Bát một viên thuốc.

Ám Bát không thèm suy nghĩ nhận lấy và uống, sau đó tiến lên trước vác Từ Chính lên theo kiểu đầu hướng xuống.

"Phu nhân muốn thuộc hạ đưa hắn đi đâu?" Ám Bát hỏi.

Lúc hỏi lời này, Ám Bát còn liếc nhìn xung quanh với vẻ cảnh giác, trong mắt mang theo mấy phần nghi hoặc.

Là ai đã gọi hắn đến đây?

"Cậu đưa hắn tới..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK