Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mấy người có chuyện tìm tôi?" Lưu Ly liếc nhìn mọi người, sau đó nhìn Vương Kim Hà.

"Đúng vậy, chúng tôi…"

"Mọi người đã có chuyện muốn tìm tôi, vậy đương nhiên là có chuyện nhờ vả tôi, tôi không biết từ lúc nào người đi nhờ vả lại bá đạo như vậy, còn muốn người được nhờ vả đợi chờ mấy người." Lưu Ly không đợi Vương Kim Hà nói xong, đã lên tiếng chế giễu.

Nếu như cô không xuất hiện vào lúc này, mấy người này không phải vẫn đi đến nhà cô sao?

Cách có mấy bước đường không dừng lại đợi bọn họ, đã dùng sự trói buộc đạo đức nói Lưu Ly cô xem thường người nghèo, thật sự nghĩ cô dễ bắt nạt?

Nếu như cô thật sự bị chụp cái mũ xem thường người nghèo, sau này không biết cô sẽ gặp bao nhiêu phiền phức.

Cho dù là ở thời đại nào, những người ghét người giàu luôn không thiếu, hơn nữa, cô còn là người từ nghèo khó mà đi lên giàu có, càng dễ khiến người khác đỏ mắt.

Tại sao?

Bởi vì cô không quyền không thế, dễ bắt nạt hơn so với những người có gốc rễ, có tiền.

Ít nhất, bên ngoài là như vậy.

Nên, để tránh đem lại phiền phức cho mình, lúc này cô nhất định phải mạnh mẽ.

Dân làng thấy sắc mặt Lưu Ly không được tốt, sợ vì chuyện này là làm hỏng ý định hôm nay của bọn họ, nên có người đã hét lên với Vương Kim Hà: "Vương Kim Hà, cô bị làm sao vậy? Có mấy bước đi mà đã khiến cô mệt chết rồi?"

"Đúng vậy, mỗi lần chuyện của cô là nhiều nhất, có bản lĩnh thì cô đừng đến nữa."

"Nếu như cô phá hỏng chuyện tốt của chúng tôi, tôi sẽ bảo Trương Đại Đầu đuổi cô về nhà mẹ."

Vương Kim Hà vốn dĩ vẫn có chút không cam lòng, muốn nói gì đó, nhưng câu nói của người cuối cùng đã khiến Vương Kim Hà ngậm miệng lại.

Chỉ là ánh mắt nàng ta nhìn Lưu Ly vẫn mang theo chút khó chịu.

Lưu Ly không nhìn Vương Kim Hà nữa, vẻ mặt bình tĩnh, không đặt ánh mắt khó chịu của Vương Kim Hà vào mắt.

Đương nhiên, Lưu Ly cũng không chủ động hỏi dân làng tìm cô có chuyện gì.

Thấy bầu không khí có chút trầm mặc, dân làng vẫn không lên tiếng, Lưu Ly quay người chuẩn bị đi gõ cửa.

Đúng lúc này, Bình Bình và Yên Yên nghe thấy động tĩnh nên đang mở cửa, nhìn thấy có rất nhiều người đang đứng ngoài cửa, hai đứa bé không nhúc nhích, chỉ đứng ở cửa nhìn mẹ mình.

"Lưu Ly, đợi đã!"

Đúng lúc này, có người lên tiếng gọi Lưu Ly lại.

Mọi người lần lượt nhìn về phía người kia, sau đó lại lần lượt giương mắt nhìn Lưu Ly.

Lưu Ly dừng lại, nhìn người vừa lên tiếng.

Điều khiến Lưu Ly cảm thấy bất ngờ chính là, người lên tiếng chính là góa phụ Lê, mẹ của Từ Chính-người đã lâu không xuất hiện trước mặt cô.

Chỉ là có chút bất ngờ, sau đó Lưu Ly đã bình tĩnh lại, giống như chưa từng có quan hệ gì với góa phụ Lê.

Góa phụ Lê thấy vẻ mặt Lưu Ly như bình thường, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới mặt dày cười nói: "Lưu Ly, là như thế này, nghe nói rau mà cô bảo bọn họ trồng ở thôn Trần Gia bán được giá rất cao?"

Lưu Ly đã đoán được ý tứ mọi người đến đây, nên Lưu Ly không hề cảm thấy kỳ lạ với câu hỏi này của góa phụ Lê, chỉ thờ ơ nói: "Bán cũng được."

Lời nói khá giữ kẽ, không nói bán được giá cao như thế nào.

Nhưng mấy ngày hôm nay dân làng cũng có người đi lên trấn, đương nhiên biết được tình hình trên trấn bây giờ, nên ‘bán cũng được’ mà Lưu Ly nói tự động được bọn họ hiểu thành ‘bán được giá cao’.

Đương nhiên, rau của Lưu Ly không bán được giá cao, chỉ bán với giá bình thường cũng khiến bọn họ đỏ mắt.

Dù sao bình thường sở dĩ mọi người không muốn trồng quá nhiều rau là vì rau rẻ, bán không được mấy đồng còn chưa chắc đã bán được.

Bây giờ đã vào mùa đông, mọi người cũng không có khoản thu nhập gì, trong lúc nhu cầu về rau đang lớn, nếu như trồng rau, bọn họ có thể đưa lên trấn bán, cũng sẽ kiếm được khá nhiều tiền.

Hầu như tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, nên không đợi góa phụ Lê nói câu thứ hai, có người đã vội vàng nói: "Lưu Ly, thím giỏi nhất là trồng rau, hay là để thím trồng rau với cháu?"

Có người lên tiếng trước, sau đó rõ ràng dễ nói hơn nhiều.

Người thứ hai nói xong, lập tức có người tiếp lời: "Aiya, Tiểu Ly, cháu biết đó, trong thôn chú Cẩu Đản của cháu là người trồng rau giỏi nhất, hay là cháu để chú Cẩu Đản của cháu giúp cháu trồng rau?"

Trương Cẩu Đản, bởi vì là con một trong nhà, lại sinh thiếu tháng, nên lấy một cái tên rất xấu.

Trương Cẩu Đản đúng là người trồng rau giỏi nhất trong thôn, đó là vì ông ta không có nhiều sức để làm ruộng, nên cũng chỉ có thể trồng rau.

Rau không dễ bán, nên gia đình Trương Cẩu Đản sống rất khó khăn.

"Bà bớt đi, ai mà không biết Cẩu Đản nhà mấy người không có sức khỏe, giúp người ta làm việc không phải là đang lừa người ta sao?"

"Bà có ý gì? Cái gì mà Cẩu Đản giúp người ta làm việc là lừa người ta? Cẩu Đản nhà tôi trồng rau tại sao phải cần nhiều sức lực? Bà nói rõ ràng cho tôi…"

"..."

Đột nhiên hiện trường có chút mất kiểm soát, mọi người bắt đầu cãi nhau.

Lưu Ly day ấn đường, chỉ cảm thấy vô cùng ồn ào.

"Mấy người vây quanh ở đây làm gì? Trong nhà không có chuyện gì để làm hay là không có nơi để dừng chân?"

Đúng lúc này, giọng nói nghiêm khắc của trưởng thôn Trương Cao Ân vang lên.

Vừa nghe thấy dân làng đang bao vây ở chỗ Lưu Ly, Trương Cao Ân vội vàng đi đến.

Bây giờ ông ta cũng nhìn ra được, đứa bé Lưu Ly này là một người rất có năng lực, sau này sự phát triển của thôn đều phải dựa vào Lưu Ly.

Chỉ là những kẻ tầm mắt hạn hẹp ở trong thôn đều không nhìn rõ được những thứ này, những thứ khác không sợ, điều ông ta sợ nhất chính là Lưu Ly bị những người này xúc phạm, đến lúc đó Lưu Ly rời khỏi thôn, đó chính là một mất mát lớn cho thôn.

Nhưng Trương Cao Ân vừa nói ra câu này, có người mặt dày nói: "Trưởng thôn, ông nói cái gì vậy, trong nhà chúng tôi sao có thể không có nơi nào dừng chân? Đây không là nghe nói Lưu Ly đã kiếm được rất nhiều tiền từ việc trồng rau trong lán ở thôn Trần Gia bên cạnh, nên mới đến cầu xin Lưu Ly dẫn theo mọi người cùng nhau phát tài sao?"

"Đúng vậy, trưởng thôn, cái lán mà nhà ông làm với Lưu Ly là cái duy nhất trong thôn, không thể cái gì tốt đều để cho nhà ông chiếm được đúng không?"

Lời nói đến đây, đã có chút khó nghe.

Đặc biệt là lời này còn nói là nhà trưởng thôn một mình chiếm được lợi ích, khiến sắc mặt của trưởng thôn Trương Cao Ân đột nhiên trở nên u ám.

Nhưng đúng lúc này, góa phụ Lê lên tiếng nói với Lưu Ly: "Lưu Ly, cháu sinh ra và lớn lên ở thôn của chúng ta, không thể giúp đỡ thôn khác mà không giúp đỡ thôn của mình được, cái này không phải sẽ bị mắng là sói mắt trắng sao."

Vốn dĩ, những lời nói lúc trước Lưu Ly nghe cũng không cảm thấy gì.

Dù sao mọi người cũng là người bình thường, ai mà không muốn kiếm lợi cho gia đình mình?

Nhưng, không nên chính là không nên, những người này không nhận thức rõ tình hình, lại trói buộc đạo đức, muốn ép cô cung cấp kỹ thuật trồng rau cho bọn họ.

Nhưng bọn họ lại quên mất, lúc đầu bản thân cô vì muốn báo đáp người dân trong thôn đã cho bọn họ cơ hội, nhưng bản thân bọn họ không tin tưởng cô nên đã từ chối.

Nếu như chỉ không tín nhiệm cũng thôi đi, nhưng cô lại nghe thấy rất nhiều sự chế giễu trong khoảng thời gian đó.

Bây giờ biết lán của cô kiếm được tiền, lại muốn xem chuyện này như chưa từng tồn tại?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK