Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cô đã muốn học làm trà sữa, vậy thì cứ học trước đi, còn về mặt của cô, tôi sẽ nghĩ cách, chỉ là không được bôi những thứ kia nữa, sẽ làm tổn hại đến làn da."

Cuối cùng, Lưu Ly đã nói như vậy.

Sở dĩ cô nói như vậy, đương nhiên là vì trong lòng cô cũng đã có ý tưởng.

Trong bốn tà thuật của châu Á không phải còn có thuật trang điểm sao? Nếu muốn một người trông xinh đẹp trở nên bình thường một chút cũng là một chuyện rất dễ dàng.

Cô là người điều chế thuốc, đương nhiên cũng đã từng thử làm một vài sản phẩm làm đẹp, mà đã từng làm sản phẩm làm đẹp, chắc chắn cô cũng đã từng nghiên cứu về mỹ phẩm và những sản phẩn tương tự.

Những thứ quá phức tạp thì Lưu Ly cô không biết, nhưng những thứ đơn giản như phấn, phấn kẻ mắt gì đó mà cô còn không biết?

Nhưng có sự gợi ý của Tôn Như Mi, cô cảm thấy mình hoàn toàn có thể mở một cửa tiệm làm đẹp.

Ừm…đương nhiên, phải đợi cô làm ra rồi nói.

Vì vậy, ba ngày liên tiếp, Lưu Ly vừa phải chú ý đến tiệm lẩu, vừa phải dạy làm trà sữa, bánh ngọt, bánh thang bao, thật sự bận như một con quay.

Nhưng may là những sản phẩm giảng dạy miễn cưỡng hợp lệ được Lưu Ly đặt trong tiệm lẩu để cho khách hàng nếm thử và thu được phản ứng khá tốt, cũng là tạo ra một làn sóng quảng bá cho tiệm bánh ngọt và trà sữa sau này, đến mức ngày nào cũng có khách hỏi tiệm trà sữa và tiệm bánh ngọt lúc nào có thể khai trương.

Trong ba ngày này, Lưu Ly hoàn toàn có thể buông tay, giao cho Phan Yến Oanh phụ trách việc nấu canh loãng, còn Phan Yến Oanh trong khoảng thời gian bận rộn, khí sắc dường như cũng trở nên tốt hơn.

Còn tất cả mọi thứ trong cửa tiệm Lưu Ly đều giao cho Tâm Triều.

Qua mấy ngày quan sát, Lưu Ly cảm thấy năng lực của Tâm Triều rất tốt, nên đã để hắn làm tiệm trưởng.

Vừa kinh doanh, Lưu Ly vừa truyền dạy cho Tâm Triều một vài khái niệm về cửa hàng tự chọn thời hiện đại, để Tâm Triều huấn luyện người làm, mỗi ngày sau khi đóng cửa, đều bỏ ra thời gian một nén hương tập huấn cho nhân viên trong cửa tiệm, thành thích khá tốt.

Trong vòng ba ngày, tất cả mọi thứ xem như đã đi vào nề nếp, tiếp theo việc Lưu Ly cần bận tâm chỉ có chuyện liên quan đến đồ gia vị và phòng thu chi.

Phòng thu chi của Mỹ Thực Thành, Lưu Ly đã có dự tính rồi, định mời Trương Đại Tú giúp đỡ, dù sao cũng vì cô mà Trương Đại Tú mất đi công việc, cô nên bồi thường.

Đương nhiên, trong đó còn bao gồm cả nhân phẩm của chú Đại Tú hoàn toàn có thể tin tưởng, hơn nữa còn có kinh nghiệm nhiều năm.

Nhưng bởi vì chuyện của Trương Tiểu Muội, chú Đại Tú lại định sống ở trong thôn với thím Trần, không đi lên trấn tìm công việc kiếm sống nữa.

Đương nhiên, trong đó cũng có nguyên nhân mà trong lòng chú Đại Tú biết rõ, chính là cho dù lên trấn tìm công việc cũng không có ai dám thuê nữa.

Mặc dù, cô dám thuê, nhưng chú Đại Tú vẫn quyết định trở về thôn, cô cũng không tiện nói gì nữa, chỉ có thể có những sắp xếp khác.

Dù sao cô cũng chuẩn bị làm một xưởng làm gia vị trong thôn, một mình cô làm gia vị chắc chắn sẽ mệt chết, hơn nữa, sau này lượng gia vị dùng cho nước lẩu, đồ nướng, đồ chiên, canh ma lạt và những thứ khác sẽ ngày càng nhiều, làm xưởng gia vị là chuyện sớm muộn thôi.

Chú Đại Tú đã trở về thôn, vậy thì phòng thu chi của xưởng làm gia vị đương nhiên phải nhờ ông giúp đỡ.

Còn về phòng thu chi của Mỹ Thực Thành, Lưu Ly sẽ để Tôn Huy phụ trách.

Lúc đầu, Lưu Ly còn định đưa Tôn Huy về thôn, dù sao cô cũng phải làm xưởng gia vị, gia vị lại là một khâu vô cùng quan trọng, trong xưởng đương nhiên không thể thiếu người của mình.

Nhưng, đúng lúc này Tôn Huy bày tỏ mình đã từng làm phòng thu chi, nên Lưu Ly tận dụng con người hết sức có thể, để Tôn Huy làm thu chi của Mỹ Thực Thành.

Cứ như vậy, Lưu Ly quyết định để vợ chồng Bùi Phúc Vinh và Trịnh Đinh Lan lo việc gia vị, đến lúc đó trong xưởng sẽ mời người trong thôn đến làm việc, mà khâu quan trọng nhất của xưởng gia vị nằm trong tay vợ chồng Bùi Phúc Vinh.

Còn về những người làm việc trong xưởng, Lưu Ly đã chuẩn bị mời Triệu Tú Hồng đã có kinh nghiệm quản lý người đến làm việc.

Người hầu trong nhà cao cửa rộng đều có thể quản lý, không có lý gì một vài người trong thôn mà Triệu Tú Hồng không thể quản được.

Vì vậy, lúc Lưu Ly trở về còn dẫn theo cả vợ chồng Bùi Phúc Vinh, Triệu Tú Hồng và Tôn Văn Thành mới có mười tuổi.

Chỉ là, một đoàn người vừa ngồi lên xe ngựa, mới vừa đến đầu làng đã nhìn thấy rất nhiều dân làng đứng thành nhóm nhìn về phía đầu làng.

Đầu tiên là Ám Ngũ đang lái xe ngựa nhìn thấy nói với Lưu Ly, lúc Lưu Ly nhìn ra ngoài qua tấm rèm cửa xe ngựa, đúng lúc dân làng nhìn thấy có xe ngựa đi đến, tất cả đều dừng lại, nhìn về phía xe ngựa.

Dân làng rất tinh mắt đã nhìn thấy Lưu Ly ngồi trên xe ngựa, hét lên: "Lưu Ly trở về rồi."

Sau đó, Lưu Ly nhìn thấy một đám dân làng, ai cũng nhìn về phía xe ngựa, đỏ mắt chờ mong, giống như đang mong đợi điều gì đó, cũng giống như đang tính toán điều gì đó.

Lưu Ly thấy vậy, không khỏi cau mày.

Đến tìm cô?

Lưu Ly suy nghĩ một lúc, trong lòng đã đoán được đại khái ý đồ đi đến đây của dân làng.

Vì vậy, cô thả tấm rèm trên xe ngựa xuống, căn dặn Ám Ngũ ở bên ngoài: "Trở về trước."

Ám Ngũ ‘vâng’ một tiếng, động tác lái xe ngựa không dừng lại.

Dân làng nhìn Lưu Ly, nhìn xe ngựa chạy qua người, ai ai cũng có chút lo lắng.

"Lưu Ly, Lưu Ly, cô dừng lại đã…"

"Lưu Ly, chúng tôi có chuyện cần tìm cô."

Xe ngựa không vì tiếng hét của bọn họ mà dừng lại, tốc độ vô cùng ổn định chạy về phía nhà của Lưu Ly, dân làng không còn cách nào khác, chỉ có thể đuổi theo sau xe ngựa.

Thực ra từ đầu làng đến nhà Lưu Ly không xa, chỉ có mười mấy mét mà thôi.

Đợi đến khi mấy người Lưu Ly đều từ trên xe ngựa xuống, dân làng đã đuổi đến.

"Đúng là kiếm được tiền lại quên mất gốc, gọi như thế nào cũng không dừng lại."

Đúng lúc này, có người âm dương quái khí nói.

Lưu Ly nhìn về phía phát ra tiếng nói, thấy người nói lại chính là chị dâu của Trương Tiểu Thúy, hàng xóm của nhà Trương Nhị Lang-Vương Kim Hà.

Lưu Ly thật sự không có ấn tượng tốt gì với Vương Kim Hà này, nên nghe thấy Vương Kim Hà nói như vậy, Lưu Ly trực tiếp phản pháo lại: "Cái gì gọi là quên gốc gác? Không dừng xe ở đầu làng làm tắc đường là quên gốc rễ?"

Vương Kim Hà bị Lưu Ly oán giận, nhưng không có ý dừng lại, trức tiếp phản bác: "Tôi không nói cô không dừng xe ngựa ở đầu làng là quên gốc gác, nhưng ít nhiều chúng ta cũng là người cùng một làng, cô nghe thấy bao nhiêu người chúng tôi gọi cô nói có việc tìm cô, nhưng cô không dừng lại đợi chúng tôi, đây không phải là không đặt mấy người nghèo chúng tôi vào mắt sao? Cô đừng quên cô là người cùng một làng với chúng tôi."

Bây giờ Vương Kim Hà hoàn toàn quên mất Lưu Ly là người không dễ động vào.

Thực ra, ngày trước có mấy lần nhiều chuyện, đã khiến nàng ta chịu không ít khổ, đến hôm nay đã lâu lắm rồi mới được nhiều chuyện, đúng là nhịn đến hoảng, bây giờ tóm được cái sai của Lưu Ly, cảm thấy rất thích thú.

Lưu Ly nghe thấy lời nói của Vương Kim Hà, lại lướt nhìn những người dân làng khác, nhìn thấy trong mắt rất nhiều người cũng mang theo sự bất mãn, rõ ràng là đồng tình với lời nói của Vương Kim Hà.

Thấy tình hình như vậy, đáy mắt Lưu Ly không khỏi dâng lên chút lạnh lùng.

Khoảng thời gian này cô bận rộn công việc, những người này thật sự nghĩ cô là một người dễ ức hiếp đúng không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK