Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Ly đến Nhân Thọ Đường ở trấn trên.

Lúc này Nhân Thọ Đường tuy rằng không mở cửa, nhưng có thể thấy bên trong có người quét tước, ở cách rất xa cũng có thể nghe thấy mùi hương liệu đang xông.

Khi Lưu Ly đi vào, thì thấy Tiểu Mãn đang cầm chậu than thảo dược để xông từ trong phòng đi ra, trên mặt còn mang theo ý cười.

Xông dược liệu, là để giải vận đen, Tiểu Mãn tất nhiên phải vui mừng.

"Cố phu nhân, cô tới rồi." Khi Tiểu Mãn nhìn thấy Lưu Ly, vui vẻ trên mặt cũng đậm hơn: "Tôn đại phu ở phía sau, Cố phu nhân tới là tìm Tôn đại phu đúng không, có cần tôi dẫn đường cho Cố phu nhân không?"

Lưu Ly: "Không cần, ta tự đi là được."

Đối với Nhân Thọ Đường, Lưu Ly cũng coi như ngựa quen đường cũ.

Tới hậu viện Nhân Thọ Đường, Lưu Ly đã thấy hai người Tôn lão và Tôn Quốc Việt đang ngồi trên ghế đá ở hậu viện nhàn nhã uống trà, nhìn khí sắc của Tôn lão, rõ ràng trong thời gian bị giam cũng phải chịu khổ sở.

Lưu Ly không nhịn được nghĩ, Tôn lão này đây là đến nha môn để ngồi tù hay là đi hưởng phúc đây? Nhìn thế nào cũng đã béo lên nhỉ?

Khi Lưu Ly đang nhìn Tôn lão, Tôn lão vừa lúc quay đầu, nhìn thấy Lưu Ly thì không hề kinh ngạc chút nào, ngược lại cười tủm tỉm vẫy tay với Lưu Ly: "Tiểu Ly tới vừa kịp, mau đến thưởng thức trà Quốc Việt mang từ phía nam về."

Lưu Ly đến gần, lại vừa vặn thấy bày ba chén trà, liền hỏi: "Hai người biết tôi sẽ đến à?"

Tôn lão cười tủm tỉm: "Chuyện chúng ta nói trước đó còn chưa xong, không phải cháu nên đến sao?"

Lưu Ly: "..." Hóa ra đang đợi cô đến để bàn chuyện làm ăn.

Đã là nói chuyện làm ăn, Lưu Ly nhìn về phía Tôn Quốc Việt: "Ta muốn biết, vì sao huynh lại chỉ cần một phần tiền lãi."

Tôn Quốc Việt: "Tất nhiên là vì bái sư rồi."

Lưu Ly: "?"

Bái sư?

Bái sư gì chứ?

Tôn Quốc Việt nhìn về phái Lưu Ly, vẻ mặt ngưng trọng nghiêm túc: "Ta muốn học thuật châm cứu của cô, không biết cô có đồng ý nhận ta làm đồ đệ không?"

"Phut ——"

Lưu Ly nghe được lời này khi đang uống trà, vừa nghe vậy, nước trà trong miệng lập tức bị phun ra.

Mà ngồi đối diện cô chính là Tôn Quốc Việt, khi Lưu Ly vì thế lo dùm cho Tôn Quốc Việt, thì Tôn Quốc Việt lại nhẹ nhàng tránh ra.

Lưu Ly: "..." Thì ra là một người biết võ công.

"Cô không muốn à?" Tôn Quốc Việt nhíu mày, có vẻ như không thể nào tiếp thu được kết quả này.

Lưu Ly lắc đầu: "Thật ra cũng không phải, chỉ là huynh là thần y lại bái ta làm thầy thật sự là bôi xấu huynh rồi."

Còn có, nếu cô thật sự nhận một đồ đệ lợi hại như vậy, sợ rằng sẽ chột dạ mất.

Dù sao ngoại trừ điều chế thuốc và phụ khoa, y thuật của cô thật sự kém xa so với Tôn Quốc Việt.

Cũng không phải vì điều gì khác, mà vì thực tiễn của cô quá ít.

Tuy rằng cho dù có thiếu kinh nghiệm thực tiễn, chỉ bằng kỹ thuật chế thuốc của cô, ở cả Đại Lý quốc cũng không có mấy ai trong y thuật có thể siêu việt hơn mình.

"Sự học là vô cùng vô tận, thuật châm cứu đại bác tinh thâm đã thất truyền từ rất lâu cô cũng học được, ta bái cô làm thầy cũng không bị bôi nhọ." Tôn Quốc Việt rất nghiêm túc.

Thuật châm cứu hắn ta đã theo đuổi nửa đời người, lại không hề có thu hoạch.

Từ ngày nhận được bức vẽ huyệt vị của thúc phụ, hắn ta đã rất chấn động.

Mà khi nghe nói cô biết châm cứu, hắn ta đã bắt đầu có ý tưởng muốn bái cô làm sư.

Trước đó hắn ta chưa hề tận mắt thấy Lưu Ly châm cứu, cho nên còn ôm vài phần nghi ngờ, hiện giờ tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng hoài nghi ban đầu tất cả đều đã tiêu tan.

Người như Lưu Ly này, khinh thường việc nói dối.

Còn cái danh thần y gì đó, chỉ là tên tuổi mà thôi, hắn ta cũng không để trong lòng, hắn ta không để bụng chuyện học tập từ cường giả, mới là bản năng của người hành y.

"Ta nghiên cứu về châm cứu không phải mới một hai năm, nhưng cho dù ta đã lật hết sách cổ, cũng chỉ hiểu được sơ sơ, không được tính là nhập môn, còn mong cô đồng ý lời thỉnh cầu này của ta."

Vẻ mặt Tôn Quốc Việt thành khẩn, khác hẳn với trước đây từng thấy, Lưu Ly từ trong đáy mắt hắn ta, thấy được tình yêu nồng nhiệt đối với y thuật chân chính, loại tình yêu nhiệt tình này, cô không có cách nào so sánh được.

"Bái ta làm thầy thật sự không ổn." Cô thật sự không có ý muốn nhận đồ đệ.

Thấy đáy mắt Tôn Quốc Việt rõ ràng có ánh sáng tán loạn, Lưu Ly vội vàng nói: "Nếu huynh thật sự bái ta làm thầy, ta sợ rằng nửa đêm không ngủ được..." Chột dạ.

"Nhưng huynh đã cho ta sách về phương diện cổ độc, cũng cho ta không ít lợi ích, không bằng cứ như vậy đi, huynh dạy ta cổ độc, ta dạy cho huynh châm cứu, vậy thì coi như không ai nợ ai."

Lưu Ly vừa đưa ra đề nghị này, Tôn lão và Tôn Quốc Việt hai mặt nhìn nhau.

Đầu tiên là khiếp sợ, khiếp sợ là vì Lưu Ly vậy mà có thể đánh đồng châm cứu và cổ độc như nhau, châm cứu không phải trân quý hơn cổ độc rất nhiều sao?

Nhưng sau đó, đáy mắt hai người tràn đầy kinh hỉ và kích động.

Thuật châm cứu, nhà họ Tôn bọn họ suốt đời cầu mong, hiện giờ cuối cùng cũng được như ước nguyện rồi sao?

Nhưng hai người còn đắm chìm trong vui sướng, Lưu Ly đã lại nói: "Nếu là không ai nợ ai, vậy không bằng chúng ta lại bàn lại chuyện tiền lãi chế thuốc đi."

"Tiền lãi chúng ta chia đôi, hai người thấy thế nào?"

Đây là số lần hiếm thấy mà Lưu Ly đẩy tiền lãi ra bên ngoài.

Nhưng năm phần tiền lãi cũng đã nhiều rồi, muốn đến chín phần mà nói, đó là lòng tham không đáy.

Một bên chủ động đưa, một bên chủ động nhường, cuối cùng nói đến nói đi, Tôn Quốc Việt nói: "Ta bốn phần, cô sáu phần, cứ như vậy đi." Hắn ta cũng không muốn lấy nhiều.

Lưu Ly nghĩ nghĩ, cuối cùng liền nói: "Như vậy đi, ta bốn phần, huynh cũng bốn phần, còn lại hai hai phần sẽ cho dân chúng, tặng thuốc miễn phí cho dân chúng nghèo khổ là được."

Ý kiến này, tất nhiên đã không thể phản đối được nữa, nên cũng cứ định như vậy.

Mà chuyện làm thế nào để dạy Tôn Quốc Việt châm cứu, mấy người thương lượng quyết định, để Lưu Ly đến Nhân Thọ Đường khám bệnh, thực tiễn dạy học.

Lưu Ly tất nhiên cũng đồng ý rồi, dù sao về phương diện y thuật cô cần nhất chính là kinh nghiệm thực tiễn, hơn nữa cô còn cần các loại nhân duyên nhân mạc, đầu tiên là phải có thanh danh vang dội.

Bàn xong việc này, Lưu Ly liền hỏi Tôn lão sao bây giờ lại được ra ngoài.

Tôn lão chỉ nói là tìm được hung thủ rồi, cái khác đều không nói nhiều.

Thấy Tôn lão không muốn nói nhiều, Lưu Ly cũng không muốn hỏi nhiều nữa, nhưng cho dù không định hỏi, cô cũng có thể đoán ra việc bắt được hung thủ cũng chỉ là làm bộ vậy thôi, bằng không Cố Tại Ngôn cũng không sốt sắng rời đi sau khi biết chuyện.

Lưu Ly không định hỏi nhiều, nhưng Tôn Quốc Việt lúc này lại mở miệng: "Lâm Ngọc Tuyên nhà họ Ngô kia đã chết."

Lưu Ly: "Không phải nàng ta đang mang thai sao?"

Luật pháp của nước Đại Lý, phụ nữ mang thai không được dùng hình, không được xử tử trong thời kỳ mang thai.

Huống hồ, còn chưa giết người xong, ở nước Đại Lý cũng không phải tội chết.

Tô Quốc Việt: "Nàng ta chết vì cổ độc."

Lưu Ly: "..."

Từ Nhân Thọ Đường đi ra, đã thấy Tại Lâm và Bạch Nhạc chờ ở cửa.

"Phu nhân còn cần đi đâu nữa không?" Tại Lâm hỏi.

"Không, quay về đi." Lưu Ly nói, liền lên xe ngựa.

Đợi Bạch Nhạc cũng lên xe ngựa, Tại Lâm lúc này mới vung dây cương, xe ngựa liền chạy đi.

Lưu Ly ngồi trong xe ngựa, lúc này lại nghĩ đến một vấn đề.

Về cổ độc, đến cuối cùng sẽ liên quan đến cái gì chứ?

Khi đang muốn tập trung, đột nhiên xe ngựa nhảy lên một cái, Lưu Ly không chuẩn bị cả người đột nhiên lao ra phía trước.

Cũng may Bạch Nhạc nhanh tay lẹ mắt, một tay bắt được Lưu Ly.

"Xin lỗi phu nhân, có người đột nhiên vọt ra." Giọng nói khẩn trương của Tại Lâm vọng từ ngoài xe vào.

Lưu Ly vừa nghe vậy, liền vén màn xe lên.

Vừa thấy rõ ràng không xa phía trước có người ngã, lại có một đám người lao ra...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK