Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cung đại nương không có trong nhóm người lúc trước, vừa tới gần bà đã đưa chiếc giỏ trong tay cho Lưu Ly.

“Đây là trứng gà nhà tôi, một chút tâm ý nhỏ, mong cô nhận lấy.”

Lưu Ly nhận đồ của những nhà khác, đương nhiên cũng không thể từ chối Cung đại nương, cô nhận lấy, nói cảm ơn rồi đưa cho Bạch Nhạc, để nàng ta để cẩn thận.

Rõ ràng là Cung đại nương tới không chỉ để tặng trứng gà, cô nhìn dáng vẻ ngập ngừng, muốn nói lại thôi của bà là hiểu ngay.

“Đại nương có chuyện gì xin cứ nói, đừng ngại.” Lưu Ly mỉm cười.

Cung đại nương nghe vậy, suy nghĩ một lát rồi mới thận trọng lên tiếng: “Đây là chuyện xấu hổ, tôi cũng biết không tiện nói cho người ngoài nhưng đại nương tin con người của cô nên mới muốn nói, tiện thể cũng có một số việc muốn hỏi cô.”

Lưu Ly thấy Cung đại nương thận trọng như vậy cũng cảm thấy hơi tò mò.

Rốt cuộc là có chuyện gì mà Cung đại nương lại nói những lời này.

“Lưu Ly, cô cũng biết chuyện hôn sự trước đây của Đại Tráng nhà chúng tôi…” Nói đến đây, Cung đại nương tự nhiên nhớ ra Lưu Tử Đào chính là đường tỉ của Lưu Ly, tự nhiên nhất thời không biết nên nói thế nào nữa.

“Đại nương yên tâm, trước đây chuyện hôn sự của Đại Tráng không thuận lợi, về sau nhất định sẽ gặp được người tốt hơn.” Lưu Ly biết Cung đại nương nghĩ gì liền lên tiếng an ủi.

Cung đại nương nghe được lời này mới thoải mái hơn một chút: “Lưu Ly, không dám giấu gì cô, đúng là Đại Tráng nhà chúng tôi gặp được một người cũng không tồi, chỉ có điều là…”

Hả?

Lưu Ly kinh ngạc.

Cô không ngạc nhiên chuyện Đại Tráng gặp được ai, mà ngạc nhiên vì Cung đại nương tới tìm mình vì chuyện này.

Chẳng lẽ người phụ nữ Trần Đại Tráng gặp lại có quan hệ gì với cô?

Lưu Ly nghĩ đến Trương Hạnh Huệ.

Chỉ có điều là Trần Đại Tráng và Trương Hạnh Huệ cách nhau bảy tám tuổi… Ừm thì tuổi tác đương nhiên không phải vấn đề, nhưng Trương Hạnh Huệ là một cô nương tốt, còn Trần Đại Tráng đã có một đời vợ, cô cảm thấy như vậy không xứng lắm.

Cũng không phải là cô coi thường những người một đời vợ, dù sao nguyên nhân dẫn đến hòa ly cũng không phải là do Trần Đại Tráng.

Chỉ là trong lòng Lưu Ly, Trương Hạnh Huệ cũng là người nhà mình, Lưu Ly đương nhiên là thiên vị, hi vọng Trương Hạnh Huệ tìm được một người tốt hơn.

Đương nhiên nếu như thật sự hai bên lưỡng tình tương duyệt thì cô cũng không ngăn cản.

Trong một lúc, tâm tư Lưu Ly phân tán, bắt đầu suy nghĩ linh tinh, không chú ý tới Cung đại nương đang nói gì.

“Lưu Ly, cô nói xem đứa trẻ đó con người có được không?”

Lúc Lưu Ly hoàn hồn lại thì đã nghe thấy Cung đại nương nói một câu như vậy.

Lại còn có được không?

Đương nhiên là được rồi.

Hạnh Huệ là một cô nương tốt như vậy, xung quanh đây không tìm được người nào tốt hơn cô.

Đúng, cô kiên định phủ nhận mình đang nhìn chuyện này dưới con mắt của một người thân.

Lưu Ly nghĩ thế nào nói thế ấy: “Con người cô ấy không có gì để nói rồi.”

Cung đại nương nghe vậy mới thở phào một hơi: “Nếu đã như vậy thì tôi cũng yên tâm, chỉ là trước đây cũng nghe có người nói vài câu buôn chuyện, sợ con người không được tốt.”

“Lưu Ly cô cũng đừng để ý, tôi cũng chỉ vì chuyện trước kia…Tóm lại là tôi chỉ hi vọng Đại Tráng nhà tôi được hạnh phúc, tôi thật sự không muốn tìm một đứa con dâu như lúc trước nữa.”

Lưu Ly tưởng rằng Cung đại nương để ý chuyện trước đây Trương Hạnh Huệ từng từ hôn, cô nghiêm túc nói: “Đại nương, chuyện trước đây cô ấy không khống chế được, cô ấy cũng chỉ là người bị hại thôi.”

Cung đại nương gật đầu liên tục, gương mặt hiện lên mấy phần vui vẻ: “Đại Tráng nhà chúng tôi cũng nói như vậy, cô gái kia còn tưởng rằng tôi để ý chuyện nó còn có con mang theo, nhưng đứa trẻ đó tôi có nhìn qua một lần rồi, đứa bé ngoan ngoãn như vậy, trước đây lại từng chịu nhiều khổ sở như vậy, làm sao tôi có thể để ý mấy chuyện đó chứ, từ trước đến nay tôi chỉ quan tâm đến nhân phẩm của con dâu, chỉ sợ Đại Tráng lại chịu thiệt thòi như trước đây.”

Hả? Con? Đứa bé ngoan ngoãn?

Có phải… sai ở đâu rồi không?

Để phòng trừ, Lưu Ly cẩn thận lên tiếng: “Đại nương, người ban nãy bà nói tới là ai…”

Khụ khụ, nói một hồi hóa ra ông đánh trống bà thổi kèn, cô cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

Cung đại nương bất ngờ: “Không phải người cô nói không phải cô nương Trương Tiểu Thúy sao?”

Nói xong, Cung đại nương lại căng thẳng.

Không lẽ cô nương Trương Tiểu Thúy kia thật sự không phải người tốt đẹp gì?

Lưu Ly vừa nghe đến Trương Tiểu Thúy, trong lòng thở phào một hơi nhưng lại càng thấy ngại hơn.

Cũng may là cô hỏi, nếu không đã xảy ra chuyện hiểu lầm lớn rồi.

Thấy Cung đại nương căng thẳng, Lưu Ly lập tức nói chữa lại: “Đại nương, bà yên tâm, con người Tiểu Thúy cũng không tồi, trước đây là nhà chồng cô ấy xấu xa chứ không liên quan tới cô ấy.”

Còn huynh tẩu của Trương Tiểu Thúy, Lưu Ly suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không nói gì.

Người ta đều nói phá mười ngôi miếu còn hơn làm hỏng một cuộc hôn sự.

Nếu Trần Đại Tráng và Trương Tiểu Thúy thật sự có duyên phận thì chút chuyện này bọn họ nên tự mình giải quyết, nếu cô thật sự nói gì thì lại thành ra là nói luyên thuyên.

Huống hồ thôn Trần Gia và thôn Đại Vĩ cách nhau rất gần, Cung đại nương muốn tìm hiểu chuyện gì có lẽ cũng không khó.

Sau khi có được đáp án đích xác, Cung đại nương cuối cùng cũng thở phào một hơi, bà cảm ơn Lưu Ly, đưa mắt nhìn theo chiếc xe ngựa của cô rời đi.

Ngồi bên trong xe ngựa, Lưu Ly hỏi Bạch Nhạc bên cạnh: “Sau khi Tiểu Thúy sống trong thôn, vợ chồng Trương Đại Đầu có tới tìm cô ấy gây phiền phức không?”

Gần đây cô rất ít khi hỏi chuyện làm ăn.

Dù sao cũng là mùa đông, cũng không cần suy nghĩ đến việc mở rộng quy mô gì đó, cô cũng nhàn nhã, vui vẻ.

Bạch Nhạc nghe xong lắc đầu: “Không có.”

Lưu Ly lại chau mày, cô cảm thấy vợ chồng Trương Đại Đầu không phải là kiểu người dễ thỏa hiệp như vậy.

“Tiểu Cúc tỷ, tỷ đừng buồn, ta cũng không biết Sang ca để ý tới ta mà vứt bỏ tỷ, nếu ta biết trước như vậy thì ta đã không tới thôn Hồ Gia rồi.”

Đúng lúc đó, bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng này.

Lưu Ly hơi vén rèm xe lên, nhìn thấy Lưu Tiểu Vũ đang đứng trước một căn nhà lá ở đầu thôn, đứng đối diện với nàng ta chính là Lưu Tiểu Cúc.

Lưu Tiểu Vũ nói xin lỗi nhưng khóe miệng của nàng ta lại cong lên tới mức không kìm được, rõ ràng là nàng ta rất đắc ý.

Lưu Ly không xem tiếp, cô bỏ rèm xuống, lắc đầu.

Quá rõ ràng là Lưu Tiểu Vũ đang đóng bạch liên hoa, để nàng ta đi đóng kịch chắc vai quần chúng cũng không được.

Mà nàng ta cũng chỉ vì cướp được hôn sự của Lưu Tiểu Cúc mà đắc ý như vậy, nhưng… nếu Lưu Tiểu Cúc là Lưu Tiểu Cúc của trước đây thì cô ta đúng là có tư cách để đắc ý.

Dù sao cô ta cũng đã cướp hôn sự, cả nhà Lưu Tiểu Cúc tính tình yếu đuối như vậy, nhất định không còn cơ hội xoay chuyển nữa.

Nhưng hiện giờ Lưu Tiểu Cúc… tóm lại là Lưu Tiểu Cúc cho cô một cảm giác rất kỳ lạ, vừa nhìn đã thấy không đơn giản, một Lưu Tiểu Cúc như vậy nhất định sẽ không để cho mình chịu thiệt.

Vậy nên, Lưu Tiểu Vũ, người cướp hôn sự của Lưu Tiểu Cúc có lẽ cũng không đắc ý được bao lâu.

Lưu Ly không biết rằng những gì mình nghĩ hôm nay lại trở thành sự thật trong một tương lai gần… đương nhiên đấy là chuyện sau đó.

Nhưng cũng vì chuyện của Lưu Tiểu Vũ mà cô không tiếp tục lo lắng chuyện của Trương Tiểu Thúy nữa.

Mà đêm đó chứng minh nỗi bất an của Lưu Ly là thật, tuyết rơi rất lớn, cuối cùng đã xảy ra chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK