Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cha về trễ rồi." Khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của Bình Bình biểu đạt sự bất mãn của cậu.

Tuy nói là cậu vẫn còn nhỏ, giọng nói mềm mại đáng yêu, nhưng suy nghĩ muốn che chở cho mẹ được đặt lên hàng đầu, cùng với khí chất tự nhiên vốn có, khiến cho không có người nào có thể không quan tâm đến lời nói của cậu.

Ít nhất là Cố Tại Ngôn cảm thấy nếu như mình không chuẩn bị lý do giải thích chính đáng thì e là đứa con trai này sẽ giận mình.

Nghĩ đến đây, Cố Tại Ngôn là một người không hề run sợ trước thiên quân vạn mã, nhưng đứng trước mặt con trai thì lại căng thẳng: "Cha đảm bảo ngày mai sẽ dành cho mẹ con một hôn lễ trang trọng, tuyệt đối sẽ không để nàng ấy thiệt thòi."

Hai cha con nhìn vào mắt nhau, dường như có thứ gì đó đang chuyển động.

Thật lâu sau, Bình Bình mới nói: "Hi vọng là cha nói được thì làm được."

Lời này vừa mới nói xong, Bình Bình nhìn thoáng qua Cố Tại Ngôn, sau đó chắp tay sau lưng mang theo bộ dạng của ông cụ non mà đi về phòng mình.

Cố Tại Ngôn hiểu rằng biểu cảm đó của con trai là cho mình một cơ hội cuối cùng, khiến Cố Tại Ngôn phải dở khóc dở cười.

Ban đầu hắn chưa từng nghĩ rằng sẽ có một người khiêu chiến với hắn như thế, mà hắn còn là người yếu thế hơn.

Nhưng mà suy nghĩ lại, trong lòng Cố Tại Ngôn cảm thấy kiêu ngạo, đây chính là dòng máu của mình.

Còn Yên Yên thì đã được Nhật Thiên ôm đi khỏi tầm mắt của Cố Tại Ngôn.

Chờ đến lúc trong phòng chỉ còn lại Cố Tại Ngôn và Lưu Ly, lúc này Cố Tại Ngôn mới nhìn Lưu Ly, cảm giác mệt mỏi và nhớ nhung sâu thẳm hiện lên từ trong đôi mắt.

Vốn dĩ là hắn có thể trở về sớm hơn.

Nhưng trên đường đi lại xuất hiện một vài vấn đề, xử lý lại làm chậm trễ thời gian, cho nên đến bây giờ mới có thể quay về.

Dù là như vậy, nhưng hắn vẫn biết rõ tình hình ở đây, chỉ cảm thấy mình đã để Lưu Ly phải chịu thiệt thòi lớn.

Ngược lại là Lưu Ly, lúc mới nhìn thấy Cố Tại Ngôn thì kinh ngạc, sau khi nhìn thấy Cố Tại Ngôn và Bình Bình đối đầu với nhau, trong lòng lại hỗn loạn, bây giờ cuối cùng cũng đã có thể bình tĩnh lại.

Chỉ là cả quá trình Cố Tại Ngôn đều ôm cô không chịu buông tay, lúc này mới kịp phản ứng lại, lại bị Cố Tại Ngôn nhìn như thế, cô cảm thấy không được tự nhiên, liền đưa tay muốn đẩy Cố Tại Ngôn ra.

Nhưng lúc Lưu Ly đặt tay lên lồng ngực Cố Tại Ngôn, Cố Tại Ngôn chỉ cảm thấy trong lòng kích động, vòng tay lại ôm Lưu Ly chặt hơn nữa, làm cho Lưu Ly muốn đẩy cũng đẩy không được.

Cho dù da mặt Lưu Ly có dày đến đâu thì lúc này cũng cảm thấy xấu hổ: "Huynh buông tay ra."

Ở đây là trong sảnh đó, nếu như người ở bên ngoài đi vào nhìn thấy thì cô còn mặt mũi nào nữa.

Trên thực tế, nỗi lo của Lưu Ly là dư thừa.

Bởi vì sau khi Nhật Thiên đi khỏi đây thì đã loại bỏ khả năng chuyện tốt của chủ tử bị phá vỡ.

Cũng không biết là do Lưu Ly tức giận hay xấu hổ mà lúc này gương mặt đang ửng hồng, làm cho Cố Tại Ngôn nhìn thấy mà miệng đắng lưỡi khô.

"Ta đã giục ngựa hai ngày hai đêm, muốn ăn cơm rồi."

Trong bầu không khí này, đột nhiên Cố Tại Ngôn lại thốt ra một câu như thế.

Lưu Ly không thể phản ứng lại ngay, vô thức hỏi: "Ăn cơm gì?"

Sau đó, Cố Tại Ngôn chợt nhích lại gần Lưu Ly, để lại một câu nói mập mờ bên tai Lưu Ly: "Muốn nàng ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ."

Vốn dĩ Lưu Ly bởi vì câu nói cưỡi ngựa hai ngày hai đêm của Cố Tại Ngôn, cộng với vẻ mệt mỏi của hắn, cô liền nghĩ muốn đi làm chút gì đó cho Cố Tại Ngôn ăn. Nhưng đột nhiên nghe thấy Cố Tại Ngôn nói một câu như thế, lại thì thầm bên tai mình, làm cho lỗ tai Lưu Ly đỏ ửng.

Nói thật thì khi nhìn thấy bộ dạng phong trần mệt mỏi của Cố Tại Ngôn, Lưu Ly đã hết giận rồi.

Về phần hôn sự ngày mai, thật ra Lưu Ly cũng không ôm quá nhiều hi vọng.

Nhưng Cố Tại Ngôn bỗng nhiên lại nói câu này làm cho cô càng thấy xấu hổ hơn, không biết Lưu Ly lấy sức lực từ đâu mà đột ngột đẩy Cố Tại Ngôn ra: "Không phải là huynh đã nói sẽ cho ta một hôm lễ vẻ vang à, bây giờ thời gian không còn nhiều nữa đâu."

Nói xong, Lưu Ly liền chuẩn bị trở về phòng.

Nhưng lại bị Cố Tại Ngôn giữ chặt: "Nàng muốn vẻ vang như thế nào?"

Cố Tại Ngôn hỏi rất chân thành, ngược lại khiến Lưu Ly sửng sốt.

Không còn thời gian đâu để ngượng ngùng, Lưu Ly quay đầu nhìn Cố Tại Ngôn: "Huynh thật sự muốn cưới ta, hay là giống như trước kia đã nói chúng ta chỉ là thành thân giả?"

Loại cảm giác kỳ lạ giữa cô và Cố Tại Ngôn, cô không muốn nó chỉ là sự mập mờ, cô chỉ muốn ba mặt một lời, cũng tránh để cô phải phiền muộn về chuyện tình cảm.

Cố Tại Ngôn nhìn Lưu Ly, biểu cảm hết sức nghiêm túc: "Chuyện ta và nàng thành thân là chuyện ván đã đóng thuyền, ngay cả hôn thư cũng có, nàng không thể đổi ý được."

Nói xong, Cố Tại Ngôn lại bổ sung thêm: "Bắt đầu kể từ khi đồng ý thành thân với nàng, ta chưa từng nghĩ đến chuyện muốn thành thân giả với nàng."

Trái tim Lưu Ly bởi vì câu nói của Cố Tại Ngôn mà dao động, nhưng cô vẫn không để mất lý trí.

"Nhưng ta có hai đứa con."

Cũng không phải là cô không có lòng tin đối với con mình, chỉ là ở thời đại này cô không tin là có người bằng lòng làm anh hùng đổ vỏ.

Mặc dù có lẽ là Cố Tại Ngôn khác biệt, nhưng cô vẫn phải hỏi cho rõ ràng.

Cố Tại Ngôn nhìn sâu vào mắt Lưu Ly, muốn nói thẳng rằng mình không để ý.

Nhưng mà suy nghĩ lại, nếu như nói như vậy chờ đến lúc mọi chuyện điều tra rõ ràng, chẳng phải là trong lòng Tiểu Ly sẽ cảm thấy ghét bỏ à.

Thật lâu sau, Cố Tại Ngôn mới nghiêm túc nói, chỉ có hai chữ: "Tin ta."

Chờ đến lúc hắn điều tra mọi chuyện rõ ràng, hắn sẽ cho cô sự công bằng, tuyệt nhiên không giấu diếm nửa phần.

Đến lúc đó, muốn giận, muốn tức, hay muốn phạt, hắn đều tùy ý cô xử lý.

Chuyện duy nhất mà hắn không đồng ý đó chính là để cô rời khỏi mình.

Hiện tại vội vàng thành thân cũng là vì thế, không phải cảm thấy thành thân là có thể trói cô thật chặt, dựa vào sự hiểu biết của hắn đối với cô, chuyện này chắc chắn không có khả năng.

Nhưng ít nhất là hắn có lý do giữ cô lại.

Trong lòng Cố Tại Ngôn rối như tơ vò, Lưu Ly lại không biết, chỉ nhìn vào mắt Cố Tại Ngôn, nhìn thấy ánh mắt vô cùng nghiêm túc của hắn, cô nhẹ nhàng gật đầu: "Được, vậy ta tin tưởng huynh một lần."

Còn chuyện có đáng hay không, thời gian sẽ từ từ trả lời.

Huống hồ gì cô cũng không phải là loại phụ nữ sống dựa dẫm vào đàn ông, cho dù Cố Tại Ngôn không đáng tin thì tương lai cô cũng sẽ không bị tổn thất gì.

Sau đó, Lưu Ly không nói gì thêm nữa, cô trở về phòng của mình, mà Cố Tại Ngôn bởi vì cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ cho nên cũng không giữ Lưu Ly ở lại.

Chờ sau khi Lưu Ly vào phòng, Cố Tại Ngôn mới thở phào một hơi.

Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa là hắn đã không thể cưới nương tử được rồi.

Hắn biết rằng thê tử của mình khác với những nữ tử bình thường, nếu như thật sự thất hứa với cô, nếu như cô thất vọng về mình, cho dù hắn có muốn sửa chữa lỗi lầm thì cũng rất khó.

Chính vì vậy mà hắn mới cố gắng trở về.

Chỉ là hắn nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho người đã khiến hắn phải về muộn.

Cùng lúc đó, ở một nơi nào đó trong kinh thành, có người đang hắt xì một cái thật to.

Mà sau khi Cố Tại Ngôn ra khỏi sảnh chính, biểu cảm trên mặt đã lạnh lùng, không còn dịu dàng như lúc đối mặt với Lưu Ly.

"Triệu tập mọi người trang trí hôn lễ."

Sau mệnh lệnh đơn giản là có người âm thầm rời đi, nhanh chóng chuẩn bị.

Cố Tại Ngôn cũng có chuyện cần làm.

Chuẩn bị hôn lễ trong vòng một ngày à?

Đây quả thật là một chuyện khó tin.

Nhưng đối với Cố Tại Ngôn mà nói thì chưa hẳn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK