Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn dáng vẻ muốn nhận lại không dám nhận của Khương Lão Thái, Lưu Ly cũng không làm khó, chỉ nói: "Vốn là muốn đợi đến ngày xuân xem hai người liệu có đến thôn Đại Vĩ tìm ta hay không, sao hai người lài sống thành như vậy?"

Lời nói của Lưu Ly, xem như trả lời vấn đề của Khương Lão Thái, dù sao lúc trước khi Khương Lão Thái khăng khăng muốn báo ân, Lưu Ly cũng đã nói nếu như ngày xuân muốn báo ân thì có thể đến tìm cô.

Khương Lão Thái vừa xác định Lưu Ly chính là ân nhân cứu Hỷ Bảo, kích động mà quỳ xuống với Lưu Ly, quỳ rồi còn gọi Hỷ Bảo cách đó không sao: "Hỷ Bảo mau đến, đây là ân nhân."

Hỷ Bảo có chút mờ mịt, nhưng vẫn nghe lời bỏ đồ trong tay xuống đi về bên này.

Khương Lão Thái kéo Hỷ Bảo qua, đang muốn bảo Hỷ Bảo quỳ xuống, Lưu Ly vội vàng nhìn Bạch Nhạc một cái.

Bạch Nhạc thấy thế, lập tức kéo Hỷ Bảo, không cho cậu bé quỳ, sau đó lại đỡ Khương Lão Thái lên.

Dù vậy, Khương Lão Thái vẫn kích động, nói với Hỷ Bảo: "Hỷ Bảo, vị này chính là thần y cứu con trước đó, bây giờ thần y lại cứu bà cháu chúng ta, là ân nhân lớn của chúng ta."

Hỷ Bảo mặc dù khó hiểu vì sao ân nhân không giống như trong trí nhớ, nhưng mà nghĩ là lời nãi nãi nói khẳng định không sai, vì vậy muốn quỳ xuống với Lưu Ly.

Nãi nãi từng nói, đối với ân nhân, là phải quỳ xuống.

Lưu Ly lại không cho Hỷ Bảo quỳ xuống, chỉ nói: "Đừng quỳ đến quỳ đi, nhanh đi theo Bình Bình và Yên Yên cùng ăn gì đó đi."

Hỷ Bảo nhìn Khương Lão Thái, Khương Lão Thái vội vàng nói: "Ân nhân bảo con làm gì thì làm đó, nghe ân nhân là được."

Hỷ Bảo nghe nãi nãi nói như vậy, lúc này mới lại đi tìm Bình Bình và Yên Yên.

Lưu Ly lại nhìn Khương Lão Thái, hỏi: "Hai bà cháu có tính toán gì không?"

Khương Lão Thái thật không ngờ Lưu Ly lại hỏi như vậy, không khỏi ngẩn người, lập tức nói: "Ân nhân đã cứu bà cháu ta hai lần, bà cháu chúng ta đương nhiên muốn dốc sức vì ân nhân…"

"Khế ước bán thân của hai người quả thật là nằm trong tay ta, nhưng ta cũng chỉ là mua hai người, không xem là cứu."Nói xong, Lưu Ly lấy thân khế hai bà cháu Khương Lão Thái ra: "Nghe người bán nói nhà của hai người bị cướp rồi, nếu như bà muốn cướp lại nhà, ta có thể giúp được bà, đến lúc đó nếu bà muốn chuộc thân cũng không sao."

Vốn hai bà cháu Khương Lão Thái cũng chỉ là tốn một lượng bạc mua về, đối với cô bây giờ mà nói cũng không đáng bao nhiêu tiền.

Mà sợ dĩ lại mua bọn họ, cũng chẳng qua là nhớ đến duyên phận lúc trước thôi, dù sao mình đã từng cứu Hỷ Bảo, bây giờ có thể thuận tay giúp một chuyện, cô đương nhiên cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn, dù sao cũng không hẳn là người xa lạ.

Cho nên, nếu như Khương Lão Thái muốn chuộc thân cho mình và Hỷ Bảo, cô cũng không ngăn lại.

Khương Lão Thái nghe Lưu Ly nói vậy thì ngẩn người, nhất thời không kịp phản ứng lại ý của Lưu Ly, đợi đến lúc phản ứng lại, Khương Lão Thái "Phịch"một tiếng lại quỳ xuống, lúc Lưu Ly còn chưa phản ứng lại kịp đã dập đầu với Lưu Ly: "Đa tạ ân nhân."

Lưu Ly nhìn Khương Lão Thái, cũng không bởi vì lựa chọn của Khương Lão Thái mà có bất mãn gì, chỉ nhìn về phía Ám Bát: "Chuyện này giao cho ngươi làm."

Nói xong, hơi dừng một chút, Lưu Ly mới như có ngụ ý nói: "Không cần quá khách khí."

Đối với người cướp tài sản của người khác còn muốn bán chủ nhân đi, không có cái gì phải khách khí.

Thực tế Khương Lão Thái còn là trưởng bối của người nọ, loại người này càng thêm không cần tha.

Ám Bát nghe vậy đáp vâng, cũng không nói gì thêm.

Nhưng vì quá muộn, lại thêm hai bà cháu Khương Lão Thái quá mức mệt mỏi, Lưu Ly cũng không để Ám Bát vội vàng đưa hai người đi, để cho hai bà cháu bọn họ nghỉ ngơi ở sương phòng một đêm rồi rời đi.

Bởi vì ngày mai lúc mỹ thực thành khai trương còn phải sớm đến mỹ thực thành làm chủ toàn cục, Lưu Ly sớm đã đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau Lưu Ly thức dậy thì ba người Ám Bát và bà cháu Khương Lão Thái đã rời đi, mà hai mẹ con Trương Tiểu Thuý thì đã sớm thức dậy, Trương Tiểu Thuý đang nấu cơm ở trong phòng bếp, mà Tiểu Nha thì lại nhóm lửa trong phòng bếp.

Lưu Ly nhìn Tiểu Nha nho nhỏ đang nhóm lửa không khỏi nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm.

Trương Tiểu Thuý ở đây không yên, cô nhìn ở trong mắt, nếu không phải để nàng ta làm chút gì đó, sợ là nàng ta sẽ vô cùng không tự nhiên.

Mặc dù chuẩn bị làm một quầy hàng ở mỹ thực thành cho Trương Tiểu Thuý, nhưng mà đang lúc mỹ thực thành khai trương, cô bây giờ còn chưa rảnh tay dạy Trương Tiểu Thuý cái gì, cũng đành phải để nàng ta đợi thêm mấy ngày.

Cho nên trong mấy ngày này, Trương Tiểu Thuý nếu như mang theo Tiểu Nha làm việc mới có thể tự tại một chút, cho dù cô đau lòng Tiểu Nha tuổi còn nhỏ làm việc, cũng sẽ không ngăn cản.

Dù sao, sau này Trương Tiểu Thuý một nữ nhân mang theo Tiểu Nha sinh hoạt thì Tiểu Nha phải sớm làm được việc, cô không muốn giúp người khác sinh hoạt, cho nên cũng không cần ngăn cản cái gì.

Bởi vì Lưu Ly thức dậy Trương Tiểu Thuý đã làm bữa sáng chín rồi, cho nên Lưu Ly sau khi súc miệng thì trực tiếp ăn sáng.

Lưu Ly dẫn hai người Tại Lâm và Bạch Nhạc lên trấn trên, về phần Ám Ngũ, Lưu Ly để hắn ở lại bảo vệ Bình Bình và Yên Yên.

Về phần tại sao không để Tại Lâm ở lại?

Ừm, đó là Tại Lâm tự mình yêu cầu, hắn muốn đi xem mỹ thực thành khai trương.

Đương nhiên, điểm quan trọng nhất là, Tại Lâm tò mò mỹ thực thành đến cùng đẹp đến mức nào.

Lưu Ly muốn đi đến mỹ thực thành, phải đi qua cửa hàng rau dưa.

Cửa hàng rau dưa hôm nay cũng khai trương, lúc Lưu Ly đến cửa hàng rau dưa đã khai trương, bán bên trong chính là mẹ của Trần Đại Tráng Cung Đại Nương còn có Trương Nhị Cẩu thôn Đại Vĩ.

Trương Nhị Cẩu mặc dù trước đó lăn lộn không đàng hoàng nhưng mà Lưu Ly thật sự phát hiện Trương Nhị Cẩu kỳ thật cũng không xấu, sở dĩ trước đó như vậy, cũng là vì không có việc làm, cuộc đời mơ hồ, không biết muốn làm cái gì, chỉ có thể lãng phí thời gian như vậy.

Lúc trước khi Bình Bình và Yên Yên gặp được nguy hiểm, Trương Nhị Cẩu bị thương, Lưu Ly vẫn không nghĩ được cách báo đáp nào tốt, bây giờ muốn mở cửa hàng rau dưa này, nên Lưu Ly cho Trương Nhị Cẩu đảm đương người phụ trách của hàng rau dưa này.

Sắp xếp này, cũng là sau khi Lưu Ly suy tính kỹ lưỡng, bởi vì Trương Nhị Cẩu làm người khá nhanh nhẹn, cô cũng cố ý bỏ chút thời gian huấn luyện qua, là có thể đủ để trấn tiệm này.

Nhưng mà cửa hàng rau dưa bên này cũng phải có người tinh tế tỉ mỉ, trước đó mẹ Trần Đại Tráng có tay trồng rau, bây giờ Trần Đại Tráng hỗ trợ cô trông nom chuyện trồng rau trong thôn Trần Gia, Cung Đại Nương một mình cũng không có sức đi trông cái lều lớn như vậy, nghĩ bản thân bà cẩn thận nên cũng sắp xếp bà vào cửa hàng rau dưa, như thế cùng với Trương Nhị Cẩu hai người có thể bổ sung cho nhau.

Lúc Lưu Ly đến vốn vẫn còn sớm, nhưng mà trong cửa hàng rau dưa đã đầy người.

Rau dưa trong tiết trời đầu đông không rẻ, ngược lại còn rất đắt, nhưng mà trong cửa hàng rau dưa vẫn kín người, này cũng phải nhờ ba ngày này Phúc Mãn Lâu đánh trận đầu, tuyên truyền tốt cho rau dưa trái mùa.

Nhìn tình huống của cửa hàng rau dưa, Lưu Ly nghĩ, có lẽ không đến nửa canh giờ bên này đã đóng cửa, dù sao cô cũng là cung ứng số lượng có hạn.

Buông rèm xuống, Lưu Ly cho Tại Lâm chạy nhanh đến bên mỹ thực thành bên kia, cũng không có ý muốn xuống xe ngựa.

Vừa đến mỹ thực thành, Lưu Ly đã thấy ở cửa không ít người đợi, nhìn cảnh tượng này, Lưu Ly cũng không khỏi có mấy phần kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK