Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Ly vẻ mặt sững sờ, cùng với Yên Yên mắt to trừng mắt nhỏ, ngây người không hiểu Yên Yên muốn cái gì.

Mà đôi mắt nhỏ của Yên Yên chớp chớp, khuôn mặt tràn đầy sự mong đợi nhìn mẹ mình.

Bình Bình thấy vậy, mím môi, đi lên, sau đó bàn tay nhỏ bé, mềm mại nắm lấy tay mẹ mình.

Trong lúc Lưu Ly vẫn còn đang sững sờ, Bình Bình cầm tay cô đặt lên đầu mình.

Lúc Lưu Ly nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Bình Bình, mới phản ứng ‘cũng muốn’ mà Yên Yên vừa nói là chỉ muốn xoa đầu.

Sững sờ một lúc, Lưu Ly bật cười, sau đó xoa đầu hai đứa bé.

“Bình Bình, Yên Yên ngoan, hai đứa đi chơi một lúc đi, mẹ đi sắc thuốc cho Cố thúc thúc.” Lưu Ly nói với hai đứa bé.

Hai đứa bé vô cùng hiểu chuyện, cũng biết mẹ mình rất bận, nên không dính lấy Lưu Ly, chạy đến một góc tường nhìn kiến chuyển nhà.

“Ca ca, tại sao kiến phải chuyển nhà?” Yên Yên hỏi Bình Bình.

“Có thể là nhà của bọn chúng quá rách nát.” Bình Bình trả lời.

Lưu Ly nghe thấy cuộc đối thoại của hai đứa bé, sau đó nhìn căn nhà ‘quá rách nát’ kia của cô.

Không sao, đợi mua được đất, cô cũng có thể đưa bọn nhỏ chuyển nhà.

Nghĩ vậy, Lưu Ly đi thẳng vào nhà bếp.

Sau khi đi vào nhà bếp, Lưu Ly lấy dược liệu mua ở Nhân Thọ Đường ra.

Cô mua khá nhiều thuốc, nhưng không phải tất cả đều là mua cho Cố Tại Ngôn, một phần cô muốn dùng để chữa vết sẹo trên mặt, một phần dùng để bổ sung vào kho dược liệu của cô.

Dù sao cô cũng là thầy thuốc, bên cạnh sao có thể không chuẩn bị một ít thuốc được chứ?

Chỉ là không phải tất cả các loại thuốc trên núi đều có, nên cô phải mua một ít về trước.

Nên đã nói với Tôn lão, mua về nghiên cứu phương thuốc cũng không phải là nói linh tinh.

Từ trong những dược liệu này, Lưu Ly chọn ra một ít mà Cố Tại Ngôn cần dùng, sau đó trong không gian rút ra mấy gốc dược liệu khác.

Cam thảo, sài hồ, liên kiều, thạch cao…bởi vì đã tiếp xúc với dược liệu từ rất lâu, nên Lưu Ly có thể dùng tay ước lượng một cách chính xác trọng lượng, vì vậy lúc cô bốc thuốc vô cùng lưu loát.

Sau khi bốc xong, Lưu Ly bắt đầu sắc thuốc.

Trên thực tế, muốn hiệu quả điều trị tốt hơn, hiệu quả thuốc phát huy ở mức tốt nhất, sắc thuốc không là một lựa chọn rất tốt.

Chỉ là bây giờ cô muốn làm ra thuốc, đừng nói đến việc thiếu công cụ, cho dù có công cụ, phải làm sạch tạp chất một loạt cũng quá lãng phí thời gian.

Cộng thêm bây giờ Lưu Ly không muốn để lộ ra quá nhiều, nên cuối cùng vẫn lựa chọn sắc thuốc.

Mà lúc này, Cố Tại Ngôn bất động nằm trên giường, lông mày hơi cau lại, trong đôi mắt sâu mang theo một chút suy tư.

Ngôi nhà tranh rách nát này không được cách âm, nên cuộc nói chuyện của Lưu Ly và Trương Hạnh Huệ lúc nãy đã rơi vào trong tai Cố Tại Ngôn.

Nữ nhân kia thật sự là một nữ nhân quê mùa bình thường?

Một nữ nhân ở nông thôn, có thể biết câu ‘con người có sở trường cũng có sở đoảng’? Còn có thể nói ra một câu có đạo lý như ‘mỗi người đều có giá trị của mình, mà giá trị của mỗi người không giống nhau’ sao?

Không chỉ có như vậy, nữ nhân Lưu Ly kia thật sự đã phá bỏ suy nghĩ của hắn về phụ nữ ở nông thôn.

Kiêu ngạo, liều lĩnh, tự tin lại kiên trì, mặc dù khuôn mặt tầm thường, nhưng khí chất trên người, ngay cả những tiểu như trên Kinh cũng không thể so sánh được.

Nữ nhân nay, hắn tuyệt đối không tin chỉ là một nữ nhân ở nông thôn bình thường.

Nhưng, chỉ cần cô không có suy nghĩ lệch lạc nào, hắn sẽ không đi tìm hiểu việc riêng của cô.

Dù sao bèo nước gặp nhau, cô cũng đã cứu hắn một mạng.

Nghĩ vậy, Cố Tại Ngôn nhắm mắt lại, chợp mắt một lúc, nhưng trong lòng lại bắt đầu sắp xếp lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.

Có lẽ suy nghĩ nhập tâm, Cố Tại Ngôn không nghe thấy âm thanh Lưu Ly đi vào.

Lúc này, Lưu Ly bưng thuốc đã sắc xong đi vào, nhìn người đàn ông ở trên giường giống như đang ngủ, nhưng lại không đi ra ngoài.

Thuốc phải uống lúc còn nóng mới có hiệu quả tốt nhất.

Lưu Ly đi đến bên giường, một tay bê thuốc, một tay đưa ra chuẩn bị đánh thức người đàn ông đang nằm trên giường.

“A…”

Tay của Lưu Ly vẫn chưa chạm vào Cố Tại Ngôn, đã đột nhiên bị nắm lấy, làm cô kinh ngạc khẽ kêu lên một tiếng.

Bát thuốc mà bàn tay còn lại cô đang bê suýt nữa bị đổ.

Cùng lúc này, Cố Tại Ngôn mở mắt ra, đôi mắt sâu giống như đá hắc diệu thạch, đối diện với ánh mắt của Lưu Ly.

Trong đôi mắt sâu của Cố Tại Ngôn kia lóe lên một tia sắc bén, nhưng Lưu Ly không chú ý đến, cộng thêm bàn tay đang bị nắm của cô thật sự cảm giác đau.

Lưu Ly không chút nghi ngờ, nếu như Cố Tại Ngôn không thể lập tức nhận ra mình, vậy bàn tay kia của mình sẽ bị tàn phế.

Nghĩ đến mình suýt nữa gặp phải tai bay vạ gió, Lưu Ly sa sầm mặt mày.

“Ta không biết người có thân phận gì, nhưng bây giờ người đang ở nhà ta, đừng tỏ ra phòng bị với ai, nều không ta cũng có thể mời ngươi rời khỏi nhà ta.”

Sắc mặt của Lưu Ly rất xấu, trừng Cố Tại Ngôn, hôm nay là mình, nếu như ngày mai Bình Bình, hoặc Yên Yên đi vào, bởi vì sự phòng bị của người đàn ông này mà bị thương thì phải làm sao?

“Nếu như sự phòng bị của ngươi nặng như vậy, bát thuốc này ngươi không cần phải uống đâu.”

Nói xong, Lưu Ly mang theo suy nghĩ muốn trút giận, đặt bát thuốc lên chiếc trụ gỗ bên cạnh giường, một ít nước thuốc màu đen tràn ra ngoài.

Làm xong những thứ này, Lưu Ly vẫn có chút tức giận, trừng mắt với Cố Tại Ngôn: “Còn nữa, ngươi định cầm tay ta đến lúc nào?”

Lúc này Cố Tại Ngôn mới phản ứng lại là mình đang cầm tay Lưu Ly, vội vàng buông ra.

Chỉ là hơi ấm còn sót lại trên cổ tay kia vẫn lưu lại trong lòng bàn tay Cố Tại Ngôn rất lâu không tan đi, khiến trong lòng Cố Tại Ngôn không hiểu sao lại cảm thấy bực bội.

Mà bị Lưu Ly nhiều lần trách mắng, sắc mặt của Cố Tại Ngôn thực sự không được tốt lắm.

Nhưng dù sao biết chuyện ngày này là do mình không đúng, Cố Tại Ngôn vẫn có chút cứng nhắc nói: “Xin lỗi.”

Lưu Ly cũng không phải là một người có lý không chịu tha thứ, vừa nghe thấy Cố Tại Ngôn nói xin lỗi, sắc mặt cũng ôn hòa hơn một chút.

Cố Tại Ngôn thấy vậy, vì bày tỏ mình không phải có ý phòng bị quá nặng với đối phương, nhìn bát thuốc đặt ở bên cạnh.

Lông mày hơi cau lại đến mức gần như không nhìn thấy, vẫn cố gắng ngồi nửa người dậy, đưa tay cầm lấy bát thuốc đã không còn quá nóng.

Không chút do dự, Cố Tại Ngôn trực tiếp đổ vào miệng.

Cứ nghĩ sẽ không nếm được mùi vị gì, nên hành động uống thuốc của Cố Tại Ngôn vô cùng dứt khoát.

Nhưng, giây tiếp theo, cơ mặt của Cố Tại Ngôn trở nên cứng đờ, nếu như không phải Lưu Ly ở đây, hắn còn cần phải chú ý đến sắc mặt, có lẽ biểu cảm của hắn lúc này có thể méo mó hoàn toàn.

Cố Tại Ngôn nghi ngờ, nữ nhân Lưu Ly này có phải đã cho hoàng liên vào trong thuốc của hắn không, đắng đến mức đầu lưỡi của hắn tê tê.

Lưu Ly vốn dĩ cố ý không giúp đỡ, dù bận vẫn thong dong nhìn Cố Tại Ngôn uống thuốc.

Cô biết thuốc này đắng như thế nào, dù sao bên trong còn có vị hoàng liên.

Nhưng thấy mặt Cố Tại Ngôn vì đắng mà trở nên cứng đờ, Lưu Ly ma xui quỷ khiến từ trong ngực lấy ra một viên kẹo, nhét vào miệng Cố Tại Ngôn.

Nhất thời, hai người đều sững sờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK