Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Tại Ngôn ôm Lưu Ly về phòng, ném Lưu Ly lên trên giường lớn mềm mại đỏ au, cơ thể lập tức phủ lên trên, ngăn lại động tác chuồn đi của Lưu Ly.

"Phu nhân, nàng còn muốn chạy trốn đến đâu? Hôm nay thời khắc này ta đã đợi lâu, nàng nhẫn tâm?" Cố Tại Ngôn nhìn chằm chằm vào Lưu Ly, khóe môi hơi cong.

Nhẫn tâm?

Nhẫn tâm cái gì?

Lưu Ly hoảng hoảng hốt hốt, đầu óc không còn.

Cố Tại Ngôn cũng không nói nhiều lời, trực tiếp hôn lên môi Lưu Ly, chỉ là trong ánh mắt Lưu Ly, lại mềm như muốn chảy nước.

Vốn cho là mình sẽ căng thẳng chết được, nhưng kỳ lạ là, dưới động tác dịu dàng này của Cố Tại Ngôn, trái tim Lưu Ly không hiểu sao yên tâm hơn chút, cũng không tiếp tục kinh sợ, mà là thử bắt đầu đáp lại.

Chỉ là, này không đáp lại thì còn tốt.

Vừa đáp lại, cả người Cố Tại Ngôn chấn động lên, giống như chạm vào chốt mở nào đó, lưỡng tình tương duyệt, đương nhiên là một đêm triền miên…

Hôm sau, Lưu Ly dậy rất muộn, tỉnh dậy cảm giác đầu tiên chính là chân mỏi lưng đau.

Mà người khởi xướng, lúc này đang ngủ say bên cạnh cô, cô tức giận cắn hắn một cái.

Nhưng, lúc cầm vào tay của hắn muốn cắn, Cố Tại Ngôn lại đột nhiên mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau với cô.

Lưu Ly: "…"

Cố Tại Ngôn: "Muốn cắn ta?"

Sau đó, cơ thể Cố Tại Ngôn cứ như vậy nằm thẳng ra: "Bất kỳ nơi nào trên người ta, đều cho phép nàng cắn."

Dứt lời, Cố Tại Ngôn còn bồi thêm một câu: "Không cần khách khí."

Lưu Ly: "…" Không biết xấu hổ!

Khuôn mặt Lưu Ly đỏ ửng, giống như bay trốn xuống giường, mặc xiêm y rồi chạy ra khỏi phòng, sau lưng lại truyền đến tiếng cười lớn sảng khoái của đàn ông.

Mà bên ngoài phòng, Lưu Ly vừa ngẩng đầu, đã thấy Bình Bình và Yên Yên đang ngồi trên bàn ở sảnh chính, hai mắt đang nghi hoặc nhìn cô.

"Mẹ, mặt của mẹ vì sao lại đỏ như vậy?" Bình Bình hỏi.

"Mẹ, cha cười thật vui nha, vì sao vậy?" Yên Yên cũng nghiêng đầu.

Lưu Ly: "…" Thật xấu hổ.

"Khụ khụ--" Lưu Ly hắng giọng, cách để từ chối trả lời chính là nói sang chuyện khác: "Các con còn chưa ăn sáng sao?"

Dáng vẻ này của Bình Bình và Yên Yên, rõ ràng là dáng vẻ đang chờ ăn sáng.

Nhưng, bây giờ mặt trời đã lên cao rồi.

Yên Yên gật đầu: "Triệu nãi nãi nói, mẹ hẳn là sắp tỉnh rồi."

Lưu Ly: "…" Thật xấu hổ, thật muốn che mặt.

Loại cảm giác cả thế giới đều biết tối hôm qua bọn họ làm cái gì này, thật sự là quá xấu hổ.

Nhưng…

Lưu Ly hít sâu một hơi, trong lòng mặc niệm: "Không ngượng không ngượng, chỉ cần mình không ngượng, ngượng sẽ là người khác", sau đó Lưu Ly cũng ngồi vào bàn.

"Hai đứa vì sao không tự ăn trước?" Để hai đứa nhỏ đợi cô ăn sáng, có chút thẹn thùng.

Bình Bình và Yên Yên nhìn nhau, Yên Yên lập tức nói: "Ca ca nói, hôm nay phải người một nhà ăn cùng nhau mới được."

Vừa nghe Yên Yên nói lời này, Lưu Ly nhịn không được nhìn Bình Bình.

Lúc này trên mặt Bình Bình cũng không có biểu cảm gì, nhưng lại làm Lưu Ly có chút cảm động.

Đứa nhỏ này, thật ra vẫn là muốn một gia đình đầy đủ.

Sau đó, mấy người Triệu bà có lẽ nghe được động tĩnh trong phòng, bưng bữa sáng vào, mà Cố Tại Ngôn cũng đã ăn mặc chỉnh tề, tinh thần sảng khoái đi ra.

Đừng nói, cảm giác người một nhà cùng nhau ngồi ăn cơm, có một loại ấm áp không nói thành lời.

Ba ngày tiếp theo, Lưu Ly rất rảnh rỗi.

Cho dù là chuyện cửa hàng ở trấn trên hay chuyện trong xưởng đều có người giúp đỡ thu xếp, cũng không cần cô tự mình hỏi đến.

Cho dù lúc cô muốn trốn Cố Tại Ngôn sau khi thành thân vô cùng biết chọc người để đến xưởng một chuyến, lại bị người mời ra ngoài, nói là cô mới kết hôn, không nên vất vả.

Mà trong thời gian ba ngày, Lưu Ly chân thật cảm nhận được cái gì gọi là bị chọc đến nhức mỏi xương cốt.

Cho nên ngày thứ tư, Lưu Ly bắt được cơ hội lập tức chạy lên trấn trên.

Tại Lâm là tận mắt nhìn thấy Lưu Ly vội vàng gấp gáp lên xe ngựa, sau đó nhìn xe ngựa hất bụi mà đi, thì hỏi Nhật Thiên: "Ngươi nói chủ tử làm gì chủ mẫu, lại làm chủ mẫu chạy trối chết như vậy."

"Ngươi rất rảnh?"

Tại Lâm không đợi được Nhật Thiên trả lời, ngược lại nghe được một câu nói lạnh tanh của chủ tử đằng sau lưng.

Tại Lâm: "…Không có, thuộc hạ đi chẻ củi."

Nói xong, Tại Lâm giống chạy trốn đi tìm rìu.

Nhật Thiên: "…" Nhìn Tại Lâm đang đắm chìm tìm rìu bổ củi, dù là nội liễm như hắn ta, cũng nhịn không được lắc đầu.

Sau đó bước lên, ôm quyền với Cố Tại Ngôn: "Chủ tử, người của hoàng hậu gần đây cứ quanh quẩn ở mỹ thực thành, sợ là đã nhận ra cái gì."

Người của hoàng hậu đã sớm theo tung tích mò đến bên huyện Lâm An này, nhưng mà vẫn luôn có người kiềm chế, cho nên vẫn luôn không đến trấn Biên Lư bên này.

Nhưng những người kia gần đây không biết là tự nhiên có đầu óc hay là có người đả thông, thế mà lại trực tiếp chạy đến trấn Biên Lư, lại còn theo dõi mỹ thực thành.

Cố Tại Ngôn đối mặt với người khác ngoài Lưu Ly sớm đã không còn dáng vẻ tà mị như trước, nghe vậy khuôn mặt vốn lạnh nhạt, càng thêm giá rét: "Bây giờ thời cơ chưa đến, còn chưa phải là thời gian lộ ra nàng ấy trước mặt bọn họ."

Nhật Thiên nghe thế, lập tức hiểu ra: "Thuộc lạ lập tức đi làm."

Lưu Ly vừa đến trấn trên, đã đi đến mỹ thực thành trước.

Trong mỹ thực thành hiện này có thêm đủ loại đồ ăn vặt, cũng có nhiều người đến ăn lẩu giải thèm, đều rất được hoang nghênh, lưu lượng người cũng không kém với những con phố ăn vặt ở hiện đại.

Về phần lẩu tự chọn, tuy nói người xếp hàng không nhiều như trước, nhưng mà việc buôn bán vẫn là rất tốt.

Mà những nhân viên kia, so với trúc trắc trước đó, bây giờ càng thêm khéo léo, có thể một mình đảm đương một mặt rồi.

Ngược lại có một chuyện nhỏ xen vào giữa làm Lưu Ly bất ngờ.

Lúc cô đến phòng bếp, lại gặp được Trương Đại Lang.

Mà Trương Đại Lang lại ở cùng Phan Yến Oanh, lúc cô đi vào, nhìn thấy Trương Đại Lang cả mặt đỏ bừng xoay người.

Lúc Trương Đại Lang nhìn thấy Lưu Ly còn ngẩn ra một chút: "Ta…Hôm nay cửa hàng chiên rán của ta mở cửa, ta muốn đưa đến cho mọi người nếm thử một chút."

Nói xong, Trương Đại Lang như chạy trốn rời đi.

Lưu Ly nhìn về phía Phan Yến Oanh, chỉ thấy Phan Yến Oanh sau một chớp mắt không được tự nhiên, thì trở lại bình thường, lúc nhìn thấy Lưu Ly trên mặt cũng rất vui vẻ: "Đông gia tân hôn, sao không nghỉ ngơi nhiều mấy ngày?"

Lưu Ly cười cười: "Ta chỉ đến đây nhìn xem một chút."

Phan Yến Oanh nghe vậy, nụ cười trên mặt hơi thu lại, có chút lo lắng: "Việc làm ăn trong tiệm không bằng lúc trước, sợ là…"

"Cái này cô không phải lo lắng, không lỗ là được."

Phan Yến Oanh nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Lưu Ly, thì không nói thêm gì nữa.

Mỹ thực thành cũng không cần Lưu Ly tự mình ra tay, Lưu Ly ở lại một lúc rồi rời đi.

Nghĩ đến ngày ấy sắc mặc Ngô Văn Trác không đúng, Lưu Ly đi về phía tiệm may Ngô Ký.

Chỉ là lúc đến, tiệm may lại đóng cửa, vừa hỏi mới biết đã đóng cửa mấy ngày rồi.

Lưu Ly nhíu mày, chẳng lẽ Cẩm Nương thật sự xảy ra chuyện?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK