Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, huyện Việt biên quan, trong thư phòng.

“Ta không đi!” Hạng Lưu Dương ngồi đối diện Cố Tại Ngôn phẫn nộ vỗ bàn đứng dậy, hắn ta vốn mặt mày thư sinh, lúc này rõ ràng vô cùng hung ác.

So với Hạng Lưu Dương khá kích động, Cố Tại Ngôn lại bình tĩnh hơn nhiều.

Hoặc là nói, Cố Tại Ngôn không hề bị cảm xúc của Hạng Lưu Dương ảnh hưởng, chỉ lạnh mặt, nhàn nhạt nhìn hắn ta.

Thấy Cố Tại Ngôn không chút động tĩnh, Hạng Lưu Dương có cảm giác như đấm vào bông, lại còn muốn giãy giụa: “Ngươi đi Nam Cương, ta đi Tây Nhung, chuyện của Tây Nhung ta thay ngươi giải quyết, ta…”

“Qua nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn làm đào binh?” Cố Tại Ngôn không đợi Hạng Lưu Dương nói xong, chỉ âm trầm nói một câu như vậy.

Hạng Lưu Dương vừa nghe, đầu tiên sững sờ, lập tức như quả bóng da xì hơi, ngồi phịch xuống ghế, thật lâu không lên tiếng.

Từ biểu cảm của hắn ta, có thể rõ ràng nhìn thấy giãy giụa của hắn.

Cố Tại Ngôn thấy Hạng Lưu Dương như vậy, cũng không nói nhiều, đứng dậy, lúc đi tới cạnh Hạng Lưu Dương, vỗ vai hắn, bèn ra ngoài.

Cố Tại Ngôn vừa ra khỏi thư phòng không bao lâu, đã thấy con ưng đứng trên mái nhà không xa.

Cố Tại Ngôn nhấc tay, con ưng kia bèn khí thế mãnh liệt bay nhào về phía hắn.

Cố Tại Ngôn không nhúc nhích, lúc nó lại gần, tự động thu lại khí thế, ngoan ngoãn dừng trên tay hắn.

Trên móng của nó, lúc này buộc một ống trúc, Cố Tại Ngôn tháo ống trúc ra, phân phó bề tôi đút thịt cho nó, bèn cầm ống trúc rời đi.

Chỉ là sau khi nhìn rõ nội dung trên ống trúc, trên dưới toàn thân Cố Tại Ngôn tản ra một cỗ lệ khí.

“Người đâu!” Giọng lạnh lẽo như băng.

Nhật Thiên xuất hiện đầu tiên, chờ đợi mệnh lệnh của Cố Tại Ngôn.

“Truyền lệnh đám người Ám Cửu, tìm chút việc cho người bên kinh thành làm.”

Kinh thành, hoàng cung.

Mấy ngày gần đây tâm trạng hoàng hậu vô cùng kém, cung nữ thái giám trong cung hoàng hậu đều câm như hến.

Đầu sỏ khiến cảm xúc của hoàng hậu tệ hại, chính là đương kim hoàng thượng Tống Lập Định.

Mà nguyên nhân, lại là mấy mỹ nhân được đưa vào cung mấy hôm trước.

Vốn dĩ hậu cung hoàng đế ba ngàn giai nhân, thêm vài mỹ nhân cũng chả có gì, dù sao nếu ai hoàng hậu cũng ghen, bà ta thật sự ghen không nỗi.

Nhưng, vấn đề chính là chỉ số mê hoặc của mấy mỹ nhân này quá lợi hại, lại khiến hoàng đế bỏ bê triều chính, tảo triều cũng bữa đực bữa cái.

Điều này cũng thôi đi, chỉ vài người phụ nữ, hoàng hậu cũng không phải có già mà không có khôn, sớm đã quen những chuyện này.

Sai ở chỗ hoàng đế bỏ bê triều chính lại giao triều chính cho đại hoàng tử Trác vương Tống Bạch Trác xử lý.

Hoàng hậu có hoàng tử mình sinh, nhỏ hơn Trác vương cả mười tuổi, được hoàng đế phong là Khang vương, hiện tại cũng hai mươi rồi.

Đối với hoàng vị, hoàng hậu không thể không có dã tâm.

Nhưng, hoàng đế trực tiếp để Trác vương xử lý triều chính, như có ý truyền hoàng vị cho Trác vương, điều này kêu hoàng hậu làm sao không giận?

Hoàng hậu vốn còn muốn tranh thủ vì Khang vương một chút, ít nhất muốn phân một nửa quyền lực của Trác vương, nhưng, hoàng đế căn bản không gặp bà ta.

“Bốp –”

Hoàng hậu không kiềm nỗi lửa giận trong lòng, cũng không biết đã đập vỡ chiếc tách bên tay lần thứ mấy rồi.

Cung nhân hầu hạ một bên run lẩy bẩy, lại phải bước tới thu dọn.

Tuy nhiên, hoàng hậu nôn nóng phát hỏa thấy vậy, lại trầm mặt nói: “Bản cung kêu ngươi thu dọn lúc nào?”

“Ầm –” Cung nhân kia nghe vậy sợ hãi quỳ phịch xuống đất, không màng tới đầu gối bị mảnh vỡ cứa thương, không ngừng dập đầu cầu xin: “Hoàng hậu nương nương thứ tội, nô tỳ không dám nữa.”

Tuy nhiên, điều này không thể khiến hoàng hậu hả giận.

“Người đâu, lôi ra ngoài đánh chết.” Hoàng hậu lạnh lùng phân phó, như đánh chết một cung nhân chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến.

Cung nhân không ngừng cầu xin, lại không đổi được một câu tha thứ của hoàng hậu.

Thị vệ đi vào, lôi cung nhân đi, vì dưới đầu gối cung nhân có mảnh gốm, cho nên cung nhân bị lôi cả đường khiến mặt đất đầy vết máu.

Thấy không giữ được mạng, cung nhân kia cuối cùng không màng tất cả hét lên: “Hoàng hậu, bà tàn bạo ác độc, sớm muộn cũng gặp báo ứng, Khang vương có người mẹ ruột như bà, vĩnh viễn cũng không thể đăng cơ hoàng vị –”

Giọng cung nhân sắc bén, có vài phần nguyền rủa, chọc giận hoàng hậu toàn thân run rẩy: “Đừng đánh chết nữa, lăng trì nàng ta cho bản cung.”

Lời này vừa nói ra, bên ngoài không còn thanh âm nữa.

Không bao lâu sau, thị vệ bèn đi tới: “Hồi bẩm hoàng hậu, cung nhân kia cắn lưỡi tự vẫn rồi.”

Đáy mắt hoàng hậu lướt qua hung ác: “Vứt cho chó ăn.”

Bóng dáng thị vệ khẽ run, lại chỉ đành lĩnh mệnh rời đi.

Sau khi chết người, tâm trạng phiền chán của hoàng hậu dường như cũng có vài phần giải tỏa.

Tuy nhiên, dường như nguyền rủa của cung nhân trước đó phát sinh tác dụng, không bao lâu sau, lại có thị vệ vội vàng đến: “Nương nương, Mục gia xảy ra chuyện rồi.”

Hoàng hậu vừa nghe, nôn nóng đứng dậy: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Vì căng thẳng, tay hoàng hậu sớm đã siết chặt.

Mục gia, là nhà mẹ của bà ta, cũng là chỗ dựa của bà ta.

Phàm là Mục gia xảy ra chút chuyện gì, đối với bà ta đều vô cùng bất lợi, cho nên bà ta vô cùng nóng lòng Mục gia.

“Nương nương, thiếu gia Mục Tuấn Kiệt hôm qua cùng người ta đến bãi săn ngoại ô, ngã gãy chân.”

“Bốp –” Hoàng hậu lảo đảo ngồi xuống ghế, vạt áo đánh nát tách trà, giống như tâm trạng lúc này của bà ta.

Mục Tuấn Kiệt, là đích tôn tiền đồ nhất dòng chính Mục gia, cháu trai đích thân của bà ta.

Hoàng hậu ngồi thật lâu, cuối cùng mới bình tĩnh lại, kêu thị vệ kia lui xuống.

Chỉ là trên mặt mây đen giăng kín, lại lộ ra tâm trạng lúc này của bà ta.

“Người đâu.”

Lần này, người xuất hiện là ám vệ tâm phúc bên cạnh hoàng hậu.

Nhìn ám vệ, hoàng hậu hỏi: “Phía Lương Châu có tin tức mới?”

Ám vệ lắc đầu: “Không có.”

Hoàng hậu nghe vậy, đầu tiên là hung ác, lập tức lại cười, cười trào phúng, mắt lại mang theo hận ý.

“Nhất định là phía Lương Châu đã xảy ra chuyện gì rồi.” Hoàng hậu thì thào, lập tức nghĩ tới gì đó, nói với ám vệ: “Những chuyện xảy ra dạo này trong kinh, bản cung hoài nghi đều là bút tích của Cố Tại Ngôn.”

Nếu không phải hành vi của Cố Tại Ngôn, sao lại có thể hết chuyện này đến chuyện khác vừa khéo đều nhắm vào bà ta?

Nhưng, Lương Châu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến Cố Tại Ngôn làm ra những chuyện này để cảnh cáo mình?

Đúng vậy, hoàng hậu vẫn tự biết lấy, cho nên biết đây là một loại cảnh cáo, dù sao nếu Cố Tại Ngôn làm thật…

Hoàng hậu nghĩ tới hậu quả, sắc mặt tái nhợt.

Ám vệ nghe lời này của hoàng hậu, ngẫm nghĩ, hỏi: “Có cần thuộc hạ phái người đi điều tra xem?”

Hoàng hậu nghe vậy lắc đầu, nhưng suy nghĩ, lại phân phó: “Ngươi cho người điều tra xem Cố Tại Ngôn ở đâu, những chuyện khác không cần quản.”

Nói xong, lại phân phó: “Đám người trước đó e là lành ít dữ nhiều, lần này tất phải cẩn thận, đừng để người của hắn phát giác.”

Ám vệ: “Không bằng thuộc hạ mời người giang hồ đi điều tra?”

Hoàng hậu ngẫm nghĩ, cảm thấy có thể, bèn gật đầu đồng ý.

Mà lúc này, ngoài cửa bỗng có cung nhân thông báo: “Nương nương, trắc phi Dự vương tới.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK