Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không, không có ai phái ta tới!" tên ngốc run rẩy đáp lời.

Tại Lâm tức giận, làm ra vẻ định đá người.

Tên ngốc sợ tới mức ôm đầu kêu to: “Thật sự là không có ai phát ta tới, ta chỉ là tức giận, muốn giáo huấn Lưu Ly kia một chút thôi."

Lưu Ly vừa nghe vậy nhìn về phía tên ngốc kia: “Ta và ngươi có xích mích gì?"

Cô không nhớ rõ bản thân mình có quen biết một người như vậy.

Người này tuy rằng có hơi đáng sợ, nhưng lớn lên cao lớn thô kệch, cũng là vẻ mặt hung tướng, người như vậy rất dễ quen mặt, người không nhớ có người nào như vậy tồn tại.

"Có... Không, không có không có, là tiểu nhân có mắt không thấy thái sơn mạo phạm Lưu nương tử..." Năng lực muốn sống của tên ngốc rất mạnh.

Nhưng Lưu Ly không kiên nhẫn nghe những lời này, lạnh giọng cắt ngang: “Ta muốn nghe lời nói thật."

Nghe vậy, tên ngốc trước ánh mắt có muốn ăn đập của Tại Lâm không, mới dám nói thật: “Ta tên Hồ Nhị, là Khương lão thái —— chính là cháu trai của bà ngoại Khương Hỷ Bảo, cô... cô cho người đến cướp phòng của ta, làm hỏng chuyện tốt của ta, còn đánh ta..."

Nghĩ đến tình hình lần trước bị đánh, Hồ Nhị không nhịn được run rẩy.

Thật sự là để lại bóng ma tâm lý.

Vốn dĩ, hắn ta sợ hãi không dám trêu chọc vào nữ sát tinh này, dù sao hắn ta ở trấn trên ngang tàng, chỉ có hắn ta đánh người, thật đúng là không có mấy người có thể đánh thắng được hắn ta, còn đánh đến tàn nhẫn như vậy.

Có trời mới biết đau đớn đến cỡ nào.

Nhưng...

"À ——" Lưu Ly dài giọng: “Là ngươi à."

"... Là ta..." Hồ Nhị nuốt một ngụm nước miếng, sau đó vẻ mặt lúng túng nhìn Lưu Ly: “Vậy... Ta có thể đi rồi sao?"

Nghe vậy, Lưu Ly chỉ cười như không nhìn hắn ta: “Ngươi cho rằng ngươi có thể đi à?"

Nhị Hồ: "..." Hắn ta không nên cho rằng cô đã xác nhận cho hắn ta rời đi.

"Ta..."

"Báo quan đi." Lưu Ly không muốn nói với Hồ Nhị, trực tiếp nói với Tại Lâm.

Tại Lâm đang định nói gì đó, Hồ Nhị lại vội vàng xin tha: “Lưu nương tử tha cho ta đi, ta cũng không muốn trả thù cô, là những người đó tìm được ta, hỏi ta có muốn báo thù không."

Nếu không dưới tình huống biết bên cạnh Lưu Ly có một người cực kỳ lợi hại, cho hắn ta mười lá gan hắn ta cũng không dám trêu chọc vào Lưu Ly.

Là những người đó tìm được mình, hỏi hắn ta có muốn báo thù không, nói có thể giúp hắn ta miễn phí, nhất thời hắn ta bị ma xui quỷ khiến mới gật đầu đồng ý.

Vốn còn tưởng rằng có thể tìm về cho mình một vùng, nhưng không ngờ tới sẽ thành ra như bây giờ.

Những cái đó... Đều đã là người chết rồi.

Hồ Nhị vừa nói vừa nghĩ, vừa lau nước mắt nước mũi giàn giụa, cực kỳ chật vật.

"Những người đó là ai?" Lưu Ly nhíu mày, trong lòng nghĩ bản thân mình đắc tội với ai, mới khiến đối phương phái nhiều người như vậy đến đối phó với mình.

Nghĩ đến những người mình đắc tội đến bây giờ, hình như ngoại trừ Hoa tam gia, cũng không có ai có năng lực lớn như vậy đối phó với mình.

Nhưng, những người này thực sự là do Hoa tam gia phái tới sao?

"Cái này..." Hồ Nhị do dự.

Tại Lâm trực tiếp đá cho Hồ Nhị ngã lăn ra, một chân đạp lên ngực hắn ta: "Nói."

Một chữ, nhưng tràn đầy uy hiếp.

Vốn Hồ Nhị đã sợ hãi, sao còn có thể nghĩ đến việc khác chứ, vội vàng nói: “Là Phương Hương Lâu, vốn dĩ người kia ta không quen biết, nhưng sau đó ta lại phát hiện người tìm ta là một quản sự của Phương Hương Lâu."

Phương Hương Lâu, quả nhiên là Hoa tam gia sao?

Lưu Ly nhíu chặt mày, đáy mắt lại dấy lên lạnh lẽo.

Tên Hoa tam gia kia, cô...

"Phu nhân, thuộc hạ đưa cô trở về trước, chuyện này để ta giúp cô giải quyết." Tại Lâm nói.

Hắn nghi ngờ chuyện này không đơn giản, sau đây hắn cần phải điều tra rõ ràng mọi chuyện phía sau.

Lưu Ly nghe vậy nhìn về phía Tại Lâm: "Ngươi có chắc chắn không?"

Cô biết người Cố Tại Ngôn cho mình không đơn giản, nhưng không đơn giản thế nào thì trong lòng cô không biết được.

Mà kỳ thật, cô cũng cảm giác được mọi chuyện hôm nay không hề tầm thường.

Cuối cùng cô có tài đức gì mà khiến Hoa tam gia phái ra nhiều người như vậy đối phó với mình, còn một lần phái hai nhóm người.

Nhưng nếu những người này không phải Hoa tam gia phái tới, thì sẽ là ai?

Cô cũng tự hiểu được, với năng lực của cô chắc chắn không điều tra ra được chuyện này, nhưng nếu là Tại Lâm đi điều tra, đầu tiên cô phải đảm bảo được an toàn cho Tại Lâm.

Tại Lâm gật đầu: "Phu nhân yên tâm."

Thấy vậy, Lưu Ly cũng không nói gì nữa liền gật đầu.

Còn Nhị Hồ kia, tuy rằng làm người không ra sao cả, nhưng dù sao cũng chỉ là người thường, cô không thể bảo Tại Lâm giết người được, lúc này cũng không có tinh lực bảo người dẫn hắn ta đến quan phủ, nên vừa nghĩ, Lưu Ly lấy ra một viên thuốc bảo Tại Lâm đút cho Nhị Hồ.

Tại Lâm không nói hai câu, liền đem viên thuốc bắt Nhị Hồ ăn vào, khiến Nhị Hồ đến cơ hội phản kháng cũng không có, muốn nhổ ra cũng không thể được.

"Cô... Cô cho ta ăn cái gì? "Hồ Nhị móc họng một hồi không có kết quả liền hỏi.

Nhưng mà ngay sau đó, Hồ Nhị chỉ cảm thấy trong bụng như sông cuộn biển gầm, quặn đau đến nỗi mồ hôi chảy ròng.

"Đây là độc, ba tháng phát tác một lần, nếu làm chuyện xấu thì lần sau càng đau đớn hơn lần trước, ngược lại, nếu ngươi có thể sống thật tốt, không có ý xấu gì, thì sẽ bình yên vô sự, nếu trong vòng ba tháng ngươi không có ý xấu gì, thì có thể đến Nhân Thọ Đường tìm ta nhận thuốc giải.

Nói xong dừng một chút, Lưu Ly tiếp tục: "Ngươi cũng đã thấy năng lực của ta rồi, nếu ngươi dám bằng mặt không bằng lòng làm chuyện xấu sau lưng, vậy đợi ruột xuyên qua bụng nứt ra mà chết đi."

Hồ Nhị nghe vậy, ba hồn cũng đã mất hai, lại chỉ có thể dập đầu xin tha: “Ta... Ta không dám... Tha mạng... Sau... Sau này ta nhất định sẽ chỉ làm việc tốt..." Hắn ta không muốn bị ruột xuyên qua nứt bụng mà chết.

"Cái này sẽ đau nửa canh giờ, trong vòng ba tháng chỉ cần chịu được sinh hoạt tốt thì sẽ không có việc gì cả, coi như cho ngươi một bài học."

Lưu Ly nói, cũng không để ý đến Hồ Nhị, lại móc từ trong tay áo ra một bình thuốc và một cuộn băng vải, đưa cho Tại Lâm: “Ngươi băng bó vết thương trước đi."

Nhưng Tại Lâm không nóng ruột nhận thuốc trị thương, mà vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lưu Ly đang nắm chặt ống tay áo.

Không chỉ Tại Lâm, ngay cả Bạch Nhạc và Vệ Chính đều nhìn tay áo của Lưu Ly chằm chằm.

Rõ ràng là cảm thấy kỳ quái khi Lưu Ly sao có thể từ trong tay áo lấy ra băng vải và thuốc trị thương, chẳng lẽ là biết trước sẽ bị thương sao?

So với bọn họ, Lưu Ly rất bình tĩnh: “Ta tiện tay lấy ở Nhân Thọ Đường."

Tất nhiên không phải là lấy ở Nhân Thọ Đường, mọi thứ đều là cô để trong không gian.

Nhưng lời giải thích này Tại Lâm bọn họ lại tin.

Tại Lâm vốn định sau khi trở về mới xử lý miệng vết thương, dù sao vết thương này với hắn mà nói thật ra cũng chẳng tính là gì, những vết thương nghiêm trọng không biết hắn đã chịu không biết bao nhiêu rồi.

Nhưng Lưu Ly kiên trì, Tại Lâm chỉ đành làm theo.

Đương nhiên, có phu nhân quan tâm, Tại Lâm cảm thấy mình bị thương cũng đáng giá.

Bởi vì bị thương ở phần lưng, nên Tại Lâm dưới trợ giúp của Bạch Nhạc băng bó xong.

Đợi băng bó xong, Lưu Ly mới đưa Vệ Chính và Bạch Nhạc lên xe, vẫn để Tại Lâm đánh xe như trước.

Vốn dĩ Lưu Ly muốn để Bạch Nhạc đánh xe, nhưng Tại Lâm lại khăng khăng để mình đánh xe.

Nói đùa à, nếu để cho chủ nhân biết mình ngồi cùng xe ngựa với phu nhân, vậy chẳng phải hắn xong đời rồi.

Còn Hồ Nhị, không ai thèm quan tâm đến hắn ta nữa, chỉ để mặc hắn ta đau đớn lăn lộn.

Trên xe, Bạch Nhạc mở miệng: “Phu nhân hạ độc gì cho Nhị Hồ vậy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK