Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Ly quả thật đã cung cấp tất cả công thức về nấm, số lượng công thức cũng quả thực rất nhiều.

Chỉ là nấm rơm xào thịt, nấm hương xào thịt, nấm sò xào thịt…

Nấm hương xào rau xanh, nấm rơm xào rau xanh, nấm sò xào rau xanh…

Ví dụ như vậy, rất nhiều cái trùng lặp, nói tới cuối cùng, Lưu Ly dứt khoát nói một công thức, sau đó nói một câu ‘nấm rơm, nấm sò… thêm’.

Tần chưởng quầy tự dưng có một loại ảo giác mình bị lừa.

Có điều điều đáng để an ủi là công thức trong đầu Lưu Ly quả thật rất nhiều, nhất là cách làm những loại nấm hiếm kia càng tinh tế và tỉ mỉ hơn.

Cuối cùng tổng cộng lại, cũng có mấy chục công thức, như vậy trong lòng Tần chưởng quầy mới dễ chịu hơn.

Nói xong công thức, vậy thì bắt đầu cân nấm.

Lần này vẫn tính theo giá đã nói trước đó, tất cả số nấm tính 20 văn một cân, tổng cộng 94 cân, tổng cộng là một lượng tám tiền 80 văn.

Đợi lần sau, nấm bình thường thì tính 15 văn một cân, nấm hiếm thì tính giá 30 văn một cân.

Mà trừ nấm ra, Lưu Ly còn mang đến 20 cân hạt thông, bán được 6 tiền bạc.

Chuyến đi này, Lưu Ly kiếm được 102 lượng 4 tiền 80 văn, có thể nói là đầy túi.

Trước khi đi, Tần chưởng quầy lần nữa nhấn mạnh với Lưu Ly, hạt thông và nấm, sau khi có bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu, bèn mỉm cười tiễn Lưu Ly rời khỏi Phúc Mãn Lâu.

“Lưu Ly tỷ, đồ đã bán hết rồi sao?” Trương Nhị Lang sau khi chuyển đồ vào Phúc Mãn Lâu thì ra ngoài, thấy Lưu Ly đi ra, thần sắc có chút kích động.

Lưu Ly gật đầu: “Bán hết rồi.”

Khựng lại một chút, Lưu Ly nói: “Đệ có biết tiệm thuốc tốt nhất trong trấn là tiệm nào không?”

“Là Nhân Thọ Đường.” Trương Nhị Lang lập tức nói ra một cái tên, sau đó nghĩ tới nam nhân ở nhà Lưu Ly, lại hỏi: “Lưu Ly tỷ là muốn đi bốc thuốc sao?”

“Ừ.” Lưu Ly gật đầu: “Ta trước đó ở trên núi đã hái được một vài thứ, thấy có thể bán được tiền, thuận tiện đi bốc ít thuốc.”

Trương Nhị Lang không hỏi Lưu Ly hái được thứ gì, chỉ bảo Lưu Ly lên xe bò, hắn ta đánh xe bò đi tới Nhân Thọ Đường.

Xe bò còn chưa đến gần Nhân Thọ Đường tì thấy trước Nhân Thọ Đường có không ít người vây quanh, thấp thoáng còn truyền tới tiếng khóc.

“Tôn đại phu, cầu xin ông, hãy cứu cháu của ta, nó là mệnh căn duy nhất của nhà chúng ta.”

“Tôn đại phu, cầu xin ông hãy cứu nó, ta dập đầu trước ông, ta làm trâu làm ngựa cho ông, cầu xin ông.”.

Truyện đề cử: Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao?

Xe bò càng lúc càng gần, Lưu Ly cũng nghe rõ tiếng kêu khóc đó, không khỏi nhíu mày.

Không đợi xe bò dừng lại, Lưu Ly nhảy xuống xe bò, dọa cho Trương Nhị Lang toát mồ hôi lạnh.

Không quan tâm an ủi Trương Nhị Lang, Lưu Ly trực tiếp chen vào trong đám đông, muốn xem thử rốt cuộc có chuyện gì.

“Haizz, Khương lão thái này thật đáng thương, năm kia con trai duy nhất bệnh chết, năm ngoái con dâu và tên bán hàng chạy mất, năm nay cháu trai duy nhất cũng không còn.”

“Lại không à, ta nhìn cũng cảm thấy xót xa.”

“Sau này ta không dám cho trẻ con nhà ta ăn đậu phộng nữa, đứa nhỏ nhà ta nếu xảy ra chuyện gì, ta thật sự không chịu nổi.”

Lưu Ly vừa chen, vừa nghe cuộc đối thoại trong đám người, trong lòng thấp thoáng có suy đoán, lực đạo chen về phía trước lớn hơn một chút.

“Ài, ngươi làm gì vậy? Chen cái gì mà chen? Vội đi đầu thai à.”

Có người không vui, mở miệng mắng.

Mạng người quan trọng, Lưu Ly không có sức quan tâm lời mắng chửi của người khác, chỉ một lòng muốn chen vào trong.

Đợi khi chen được vào trong, Lưu Ly cũng nhìn rõ tình hình trước mắt.

Một người phụ nữ tóc bạc phơ, lúc này mặt mày nhếch nhác dập đầu trước một lão đại phu râu bạc trắng, mà trên đất lại có một bé trai trạc tuổi Bình Bình nằm ở đó.

Bé trai trông đã hoàn toàn không còn hô hấp, mặt tím tái, trong mũi còn có vết máu, thậm chí còn xảy ra tình trạng không nhịn được ra quần.

Giống như những gì cô nghĩ, dị vật mắc kẹt ở khí quản, dẫn tới đứa trẻ nghẹt thở.

Cũng không biết sự việc xảy ra bao lâu rồi, tóm lại, tình trạng rất nguy cấp, buộc phải nhanh chóng cấp cứu.

Lưu Ly cũng không quan tâm quá nhiều, trực tiếp ôm đứa bé trên đất lên, sử dụng phương pháp Cấp Cứu Dị Vật Đường Thở, hai tay ấn vào phần bụng của đứa trẻ, khiến đứa trẻ đó cúi gập người về phía trước, tay không ngừng đánh vào phần bụng của đứa trẻ.

Biến cố như vậy khiến tất cả mọi người ở đây đều không phản ứng kịp, chỉ có thể nhìn Lưu Ly đang dày vò đứa trẻ đó.

Vào lúc này, nãi nãi của đứa trẻ cuối cùng cũng phản ứng lại, gầm lên một tiếng xông tới cướp lại đứa trẻ.

Vừa cướp còn vừa dùng tay đánh Lưu Ly: “Độc phụ, mau buông cháu của ta ra, số của cháu ta đã khổ như vậy rồi, ngươi tại sao ngay cả xác của nó cũng không tha?”

Vốn người phụ nữ già cũng xác định cháu của mình không cứu được nữa, còn cầu xin chỉ là vì không muốn chấp nhận sự thật này mà thôi.

Nhưng xác của cháu trai của mình bị một nữ nhân xấu xí dày vò như vậy, khiến bà ta không chịu được.

Tóc của Lưu Ly bị túm, bị đánh, trên người cũng ăn vài cái đập, đau tới mức cô nhe răng.

Điều quan trọng hơn là người phụ nữ già này vừa đánh cô vừa cướp lại cháu như vậy, rất hạn chế hành động của cô.

Bị đánh đã bực rồi, Lưu Ly tức điên.

Nếu không phải nể tình đây là một đứa trẻ, cô sẽ không làm chuyện tốn sức mà không được gì như này.

“Bà dừng tay cho ta!” Lưu Ly vừa tận dụng mọi khả năng cứu cấp cho đứa trẻ, vừa tức giận quát.

Chỉ đáng tiếc, người phụ nữ già vẫn ở trong trạng thái điên cuồng, vẫn đánh điên cuồng đánh cô, căn bản không nghe lời cô nói.

Mà người xung quanh, tất cả mọi người đều phẫn nộ nhìn Lưu Ly mà chỉ chỉ trỏ trỏ, giống như Lưu Ly là một ác nhân tày đình.

Tiếng khóc của người phụ nữ già vô cùng kinh người, khiến người nghe đau lòng rơi lệ.

Khi Trương Nhị Lang chen vào, thấy Lưu Ly tỷ của mình bị đánh, Trương Nhị Lang không thèm nghĩ ngợi, xông tới túm lấy người phụ nữ già đó.

“Buông ta ra, những kẻ ác nhân các người, trả cháu lại cho ta.”

“Không có thiên lý, tất cả đều bắt nát cô gia quả phụ như ta, còn muốn cướp cháu của ta, đây là muốn mạng của ta, muốn mạng của ta.”

Người phụ nữ già bị Trương Nhị Lang kéo, tay lại không buông Lưu Ly ra, cứ gào khóc thảm thiết ở đó.

Bởi vì người phụ nữ già túm tóc của Lưu Ly, Trương Nhị Lang cũng không dám lôi quá mạnh, lo lắng tới mức toát mồ hôi.

Lưu Ly thật sự muốn bỏ không làm nữa, nhưng cô không muốn giương mắt nhìn một đứa trẻ mất đi.

Nghiến răng, Lưu Ly dùng sức.

“Phụt—” một tiếng, một viên đậu phộng từ trong miệng của cậu bé ói ra, sau đó ‘oa’ một tiếng, cậu bé bật khóc.

Lưu Ly thấy vậy, nhân lúc người bên cạnh không để ý, nhỏ một giọt nước linh tuyền vào trong miệng của cậu bé.

Người phụ nữ già đánh Lưu Ly ngây người, quên cả gào khóc, cũng quên phải buông tóc của Lưu Ly ra, chỉ ngây người đứng ở đó, nhìn đứa trẻ đang khóc ở trên người Lưu Ly.

Mà người ở xung quanh, vào giờ phút này, ai nấy đều trợn to mắt, vẻ mặt rất khó tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK