Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ thân, tất cả đồ ăn đã nấu xong.

Ba mẹ con Lưu Ly, mấy người Tống Ân Ân, Ngộ Chân, mấy người Tại Lâm và Vệ lão một bàn, những người khác thì một bàn.

Món ăn chính là do Lưu Ly làm, cho nên người của hai bàn đều ăn rất vui vẻ.

Đương nhiên, trừ Lê Anh và Ngộ Chân.

Lê Anh ở bên ngoài chờ thời gian bằng khoảng một chén trà mới về phòng, sau khi xin lỗi Lưu Ly thì luôn rất trầm mặc, cho dù mọi người cũng đã bước vào trong bầu không khí đón tết trước, Lê Anh cũng không có lên tiếng.

Còn về Ngộ Chân, hắn ta vốn khá cách biệt, trên mặt từ đầu tới cuối đều nở nụ cười, căn bản không nhìn ra hắn ta rốt cuộc có vui vẻ hay không, nếu không phải Tống Ân Ân thích líu ríu bên cạnh Ngộ Chân, có lẽ Ngộ Chân sẽ bị lãng quên luôn chứ không biết chừng.

Ăn một bữa tới tối mịt, Lưu Ly bèn dẫn hai đứa trẻ về phòng chính.

Tâm huyết dâng lên, Lưu Ly kể chuyện Tây Du Ký cho hai đứa trẻ.

Bình Bình luôn trầm mặc: “Tôn hầu tử sau khi làm Bật Mã Ôn thì sao?”

Yên Yên: “Tề Thiên đại thánh lợi hại như vậy, Ngọc Hoàng đại đế sao có thể bảo hắn đi nuôi ngựa chứ?”

Yên Yên rất không hiểu, cảm thấy Tề Thiên đại thánh nên làm một đại tướng quân.

Thấy hai đứa trẻ đều rất có hứng thú, Lưu Ly có dịp kể lại một lượt chuyện đại náo Thiên Cung, đợi kể xong thì không còn sớm nữa, hai đứa trẻ cũng buồn ngủ, Lưu Ly bèn về phòng đi ngủ.

Đêm dần dần khuya.

Khi trăng chui ra khỏi tầng mây rút về trong sân, một bóng đen lại bỗng nhiên vượt tường đi vào, đi thẳng về phía phòng chính.

Chỉ là bóng đen đó vừa mở cửa lớn của phòng chính, bèn có một bóng người vừa già nua vừa linh hoạt công kích về phía bóng đen.

Cố Tại Ngôn đi cả ngày lẫn đêm trở về đang muốn vào nhà, tuy bỗng nhiên bị tập kích nhưng không hề hoảng loạn, mà dễ dàng hóa giải chiêu thức công tới hắn, sau đó một chiêu lắc qua, ép người đó tới trung tâm của sân, sau đó dụ tới bên ngoài Cố trạch.

Người công kích Cố Tại Ngôn là Vệ Chính, lúc này ông ta một lòng muốn chế ngự người xấu ép lui mình, không có quan tâm tới người xấu đó trông như nào, cũng không nghĩ tại sao đám người Tại Lâm ở trong sương phòng không hề có động tĩnh gì.

Sau khi cảm nhận được thực lực của người đó mạnh mẽ, trái tim của Vệ Chính gần như rơi xuống đáy cốc.

Biết rõ đối phương là muốn dụ ông ta ra bên ngoài, nhưng Vệ Chính không có lựa chọn khác, vì sự an toàn của người trong nhà, ông ta vẫn đi ra mà không hề chùn bước.

Bóng dáng của hai người dần tới gần chân núi, hôm trước vừa có tuyết rơi, đêm nay ánh sáng lại không tồi, cho nên thật ra ánh sáng dưới chân núi sáng hơn ở trong nhà nhiều.

Vậy nên khi Vệ Chính bị đánh lui mấy bước đang muốn xông lên thì bỗng nhờ ánh sáng này nhìn rõ mặt của Cố Tại Ngôn.

Tuy trên mặt của Cố Tại Ngôn có sẹo, nhưng Vệ Chính vẫn sững người khi nhìn thấy Cố Tại Ngôn.

Cho dù cái sững người đó chỉ xuất hiện trong giây lát, nhưng vẫn bị Cố Tại Ngôn luôn quan sát Vệ Chính nhìn thấy.

“Ông nhận ra ta sao?” Cố Tại Ngôn lạnh lùng chất vấn.

Vệ Chính, hắn sớm đã biết thông qua thư.

Mà nội tình của ông ta, hắn cũng tra hết rồi, nếu không hắn cũng sẽ không yên tâm để người có lai lịch bất minh như này xuất hiện ở bên cạnh Lưu Ly.

Chỉ có điều quá khứ của người này rất kỳ lạ, có rất nhiều thứ đã bị cố tình xóa đi, còn người của hắn vì để tra rõ người này rốt cuộc có thân phận gì vẫn phải tốn chút công phu.

Cho dù thứ tra được không toàn vẹn, nhưng từng bước thì cũng có thể biết một chút, từ đó xác định thân phận của người này.

Chỉ là còn có rất nhiều chuyện hắn lại không rõ, cho nên hôm nay trở về, hắn mới cố ý có phen thăm dò này.

“Không...” Vệ Chính muốn phản bác, nhưng khi nhìn thẳng vào ánh mắt xuyên thấu mọi thứ của Cố Tại Ngôn thì lời muốn nói ra lại nuốt trở lại.

Người này là Nhiếp Chính Vương hiện nay, e là không có ai có thể chơi chiêu với hắn.

Hơn nữa, có hắn ở đây, có lẽ chuyện đó...

Ngay lập tức Vệ Chính đã nghĩ rất nhiều, khi mở miệng lần nữa thì dứt khoát thừa nhận: “Vâng, Nhiếp Chính Vương.”

Thần sắc của Vệ Chính thay đổi không thoát khỏi mắt Cố Tại Ngôn, thấy Vệ Chính thừa nhận, Cố Tại Ngôn bèn hỏi nghi hoặc trong lòng mình từ lâu nay: “Chuyện ở Dự Châu năm đó, có phải hành vi của ông không?”

Chuyện ở Dự Châu chính là cái đêm giữa hắn và Ly.

Có vài chuyện tuy hắn đã tra rõ, nhưng chung quy chuyện này vẫn là một câu đố.

Nhưng dựa theo tư liệu hắn có được, Vệ Chính này không phải lần đầu tiên xuất hiện ở trấn Biên Lư, ngay từ khi Ly còn nhỏ, Vệ Chính này đã bảo vệ ở bên cạnh cô, còn mấy lần khiến Ly hóa nguy thành an.

Mà 5 năm trước, Vệ Chính lại mất tích, không rõ tung tích.

Có thể đưa Lưu Ly từ trấn Biên Lư tới Dự Châu, lại có thể đưa Lưu Ly tới giường của hắn, trừ Vệ Chính có thể làm được, hắn thật sự không biết còn ai có thể làm được chuyện này.

Năm đó trên người Ly đã xảy ra chuyện gì, hắn càng không hề biết.

Vệ Chính nghe Cố Tại Ngôn hỏi như vậy, hơi khựng một chút, sau đó quỳ hai gối xuống: “Lúc đầu tiểu nhân không có cách nào khác, vẫn mong Nhiếp Chính Vương đừng trút giận lên người nàng.”

Đối với Cố Tại Ngôn, Vệ Chính chưa từng tiếp xúc, nhưng lại biết người này lãnh khốc tuyệt tình, ông ta sợ vì chuyện này mà hại Lưu Ly.

Cố Tại Ngôn không có đáp lại ngay, mà nhìn chằm chằm Vệ Chính, thấy vẻ mặt Vệ Chính kiên định, lúc này mới bước lên vài bước, tận tay đỡ Vệ Chính lên.

“Lúc đầu xảy ra chuyện gì, ông và bản vương mỗi đường rẽ tới...”

Trong phòng, Lưu Ly đã ngủ say.

Trong mơ, cô nhìn thấy Cố Tại Ngôn, mơ thấy Cố Tại Ngôn trở về vào đêm giao thừa, cưỡi chiến mã đen tuyền trở về.

Hai người bốn mắt nhìn nhau ở trong sân, sau đó cô được Cố Tại Ngôn ôm vào trong lòng.

Áo giáp lạnh lẽo trên người hắn lại khiến cô lạnh tới rùng mình...

Khoan đã, đây không phải mơ sao? Tại sao lại lạnh như vậy?

Lưu Ly ý thức được điều không đúng, bỗng mở mắt ra.

Cùng lúc này, Lưu Ly cảm giác có người đang ôm mình, Lưu Ly sửng sốt tới mức không kịp nghĩ nhiều, trong tay có thêm một chiếc ngân châm, trực tiếp đâm vào người đang ôm mình.

Đồng thời, Lưu Ly giơ tay lên, mục tiêu chính là đũng quần của đối phương, động tác nhanh – chuẩn – hiểm, dùng tốc độ nhanh nhất từ khi cô học võ.

“Á---”

Chân của Lưu Ly đạp hụt, nhưng đối phương lại vì tránh né mà lăn xuống giường, hơn nữa phát ra tiếng kêu đau đớn.

Khoan đã!

Âm thanh này...

Lưu Ly vừa sửng sốt vừa vui mừng, lập tức lật người xuống giường, muốn xem thực hư.

Kết quả chân vừa đặt xuống đất thì bị một bàn tay lớn kéo xuống, ngã vào trong vòng ôm rắn chắc.

Mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, Lưu Ly chưa kịp phản ứng thì nghe thấy giọng nói vừa khàn vừa trầm tính vang lên: “Người ta đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, ta mới vừa trở về thì nàng đối xử với ta như vậy, không sợ ảnh hưởng tới cuộc sống hạnh phúc sau này của nàng sao?”

Lời nói rõ ràng có thâm ý này lại không hề nhận được sự quan tâm của Lưu Ly.

Lưu Ly chỉ đột nhiên nhớ ra chiếc châm cô vừa rồi đâm lên người Cố Tại Ngôn, trong lòng khẩn trương, nghĩ trong phòng tối om, cũng không để tâm quá nhiều, cũng không quan tâm che đậy mà trực tiếp từ trong không gian lấy ra một lọ thuốc, giọng nói kèm theo sự lo lắng: “Chàng mau ăn thuốc giải.”

Tuy nhiên cô không biết, dù ở trong bóng tối, động tác của Lưu Ly Cố Tại Ngôn lại nhìn thấy rõ, bao gồm cả việc trong tay cô tự dưng có thêm một cái lọ hắn cũng nhìn thấy rõ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK