Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quách Tế Chung thực sự vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Lưu Ly và Cố Tại Ngôn đứng dưới công đường, nhưng vẻ mặt của hắn nhanh chóng trở lại bình thường.

Liếc nhìn những người trong đại sảnh, vẻ mặt Quách Tế Chung đanh lại.

“Bang” tiếng Kinh Đường Mộc vang lên, “Ai ở đại sảnh, ngươi đang báo cáo cái gì?”

Sau đó, một đám phụ nữ ồ ạt quỳ xuống.

“Chúng dân phụ đều là nạn nhân của Mộc Sương Các, nay đến đây để kiện Mộc Sương Các táng tận lương tâm, bán các sản phẩm chăm sóc da khiến bọn ta bị huỷ dung, mong đại nhân làm chủ cho chúng dân phụ.”

Quách Tế Chung nghe vậy liền vô thức nhìn Lưu Ly.

Mộc Sương Các, đó chẳng phải là sản nghiệp của Lưu Ly sao? Nhã Nhi còn nói với hắn rằng nàng ấy sẽ hợp tác với Lưu Ly, mở một tiệm Mộc Sương Các trong huyện.

Mà sau khi sử dụng sản phẩm của Mộc Sương Các, làn da của Nhã Nhi thực sự được cải thiện, vậy tại sao nó lại trở thành sản phẩm chăm sóc da khiến người ta bị huỷ dung?

Mặc dù trong lòng có nghi ngờ, nhưng Quách Tế Chung nhìn thấy bộ dạng thẳng thắn vô tư của Lưu Ly, liền biết rằng có trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình, bèn đưa tầm mắt về phía Chu Toàn Phúc vẫn đang đứng đó.

Thấy Quách Tế Chung đang nhìn mình, Chu Toàn Phúc chỉ đành quỳ xuống và nói: “Thảo dân Chu Toàn Phúc, là quản sự của Chu Ký. Bởi vì gia chủ quen biết với chủ Mộc Sương Các, nên mới bán đồ của Mộc Sương Các, chỉ là không ngờ rằng lại hại những người phụ nữ này, xin đại nhân nghiêm trị Mộc Sương Các.”

Khi Chu Toàn Phúc nói những lời này, đầu ông ta hơi choáng váng, trên trán ông ta đã lấm tấm mồ hôi.

Ông ta hoàn toàn không biết tại sao mọi chuyện lại đi theo hướng này, từ lúc bước vào huyện nha, trong lòng ông ta đã cảm thấy vô cùng bất an, hoàn toàn không nghĩ ra sẽ kết thúc sự việc như thế nào và giải thích với gia chủ như thế nào.

Vào lúc này, điều duy nhất ông ta có thể làm là đổ lỗi cho Mộc Sương Các, còn về công thức đó ... Chu Toàn Phúc nắm chặt hai tay, trừng mắt nhìn Lưu Ly, người đã phá hỏng chuyện này.

Nếu không phải ả ta cản đường, có lẽ ông ta đã nắm được công thức từ lâu.

Chu Toàn Phúc chỉ lo nhìn chằm chằm vào Lưu Ly, không nhận thấy rằng ánh mắt của Quách Tế Chung đã có chút thay đổi.

Nếu nói khuôn mặt của những người phụ nữ kia bị huỷ hoại vì những sản phẩm chăm sóc da độc hại của Mộc Sương Các, hắn ta còn có hơi khó hiểu, nhưng lời nói của Chu Toàn Phúc khiến hắn đã đoán ra được sương sương.

Vương Đào Hoa, người mấy ngày trước bị giải tới đây vì tội trộm cắp đã nhận tội, bây giờ ả ta vẫn đang ở trong nhà tù chờ xét xử.

Nghe nói nhà họ Chu và Lưu Ly có giao dịch với nhau để bán những thứ đó?

Hắn ta không biết có giao dịch thật không, nhưng điều chắc chắn là những thứ đó chắc chắn không phải có được từ việc hợp tác, mà là bị trộm cắp.

Theo lời thú nhận của Vương Đào Hoa, ả ta đã lấy trộm tổng cộng khoảng hơn 300 cái, tra thử là biết Chu Ký đã bán ra được bao nhiêu.

Thế là Quách Tế Chung không nói lời nào, cử hai nhóm người, một nhóm đến trấn Biên Lư cho truyền người phụ trách Mộc Sương Các, lấy hàng mẫu, nhóm còn lại đến Chu Ký để tìm sổ sách và hàng mẫu.

Vốn dĩ trong khoảng thời gian thu thập chứng cứ, nên cho công đường tạm nghỉ, nhưng bởi vì ảnh hưởng của sự việc này quá lớn, không chỉ thu hút những người theo dõi đến từ Đồng Nhân Đường, mà rất nhiều người cũng ồ ạt đến, người hóng hớt xung quanh rất nhiều, vì vậy Quách Tế Chung đã không ra lệnh cho giải lao.

Mà phần lớn những người xem mới tới có rất nhiều phụ nữ và người thân của họ đã mua các sản phẩm của Mộc Sương Các từ Chu Ký.

Vẻ mặt của những người phụ nữ này trông không có gì khác thường, nhưng sau khi hỏi han, Quách Tế Chung mới biết thời gian họ đã mua chúng đã khá lâu, và sử dụng chúng rất ít.

Mà những người này đến Chu Ký để mua các sản phẩm chăm sóc da, cơ bản là thông qua truyền miệng giữa các chị em.

Sau đó Quách Tế Chung hỏi Chu Toàn Phúc, các sản phẩm chăm sóc da của Mộc Sương Các rất nổi tiếng, tại sao Chu Ký bán chúng nhưng họ không công khai mà lại âm thầm truyền miệng?

Xét cho cùng, với những sản phẩm nổi tiếng một chút, chỉ cần tuyền truyền một chút, chắc chắn sẽ thu hút rất đông khách, mà Chu Ký rõ là quá lén lút.

Chu Toàn Phúc: “Đại nhân, đây là thỏa thuận giữa ông chủ bọn ta và chủ nhân của Mộc Sương Các. Bọn ta làm như vậy để không ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh của Mộc Sương Các. Thêm vào đó, hàng hóa quá ít, bọn ta không lo về việc không bán ra được, nên bọn ta không chú trọng việc quảng bá.”

Điều này nghe cũng có lý.

Chỉ là Chu Toàn Phúc không ngờ rằng chủ nhân của Mộc Sương Các mà ông ta nhắc đến lại ở bên cạnh mình.

Quách Tế Chung và Lưu Ly nhìn nhau, sau đó vẫn bình tĩnh không làm gì.

Lúc này, phụ tá quay về bên cạnh Quách Tế Chung, nói nhỏ vài câu vào tai Quách Tế Chung.

Mọi người trong công đường đều thấy rõ sắc mặt của Quách Tế Chung trầm xuống.

Ngay cả Chu Toàn Phúc cũng nhìn thấy, nhưng khi ngẩng đầu lên thì vừa hay bắt gặp ánh mắt uy nghiêm của Quách Tế Chung, doạ cho Chu Toàn Phúc run lên, lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác.

Bởi vì vụ án này được coi là một vụ án rất lớn, có quá nhiều người liên can, cho nên những nha dịch đi tới trấn Biên Lư có thể nói là phi nhanh như ngựa, chỉ trong một giờ đã mang theo Nguyễn Tứ, quản sự của Mộc Sương Các và những người khác đến trước công đường.

Quách Tế Chung hỏi Nguyễn Tứ, Mộc Sương Các có hợp tác với Chu Ký hay không, đương nhiên Nguyễn Tứ phủ nhận điều đó.

Chu Toàn Phúc: “Ông chủ của bọn ta đã bàn bạc với ông chủ của các ngươi. Tất nhiên một quản sự cỏn con như ngươi sao mà biết được.”

Lúc này, Lưu Ly vẫn đứng ở đó từ nãy giờ không nói gì, mới mở miệng nói: “Tại sao ta lại không biết ta với ông chủ các ngươi bàn bạc chuyện này lúc nào nhỉ?”

Chu Toàn Phúc nhìn Lưu Ly một cách kỳ quái, cau mày không hiểu ý của Lưu Ly.

Nhưng nhìn thấy Lưu Ly đang cười với mình, trên mặt viết mấy chữ “ngạc nhiên không, không ngờ chứ gì”, lại kết hợp với lời nói lúc nãy, Chu Toàn Phúc đột nhiên nảy ra một suy nghĩ không hay.

“Ngươi ... ngươi là chủ nhân của Mộc Sương Các?”

Mọi người đông đủ cả rồi, Lưu Ly đương nhiên sẽ không che giấu thân phận của mình nữa, vì vậy Lưu Ly chỉ thẳng thắn gật đầu: “Đúng vậy, ta là chủ nhân của Mộc Sương Các.”

Nghe thấy Lưu Ly thừa nhận, Chu Toàn Phúc chỉ cảm thấy đầu ong ong.

Những thứ mà Chu Ký bán ra rốt cuộc là chuyện gì, ông ta hiểu rõ hơn ai hết, giờ kẻ dối trá đã gặp được chính chủ, Chu Toàn Phúc không hoảng mới là lạ.

Tuy nhiên, Chu Toàn Phúc có thể là chưởng quầy của Chu Ký, đương nhiên không thể làm không có bản lĩnh, vì vậy sau một hồi hoảng sợ, Chu Toàn Phúc chỉ vào Lưu Ly tức giận nói: “Ta còn thắc mắc sao một con nhóc như ngươi lại có thể có năng lực như vậy, có thể chữa khỏi khuôn mặt của người phụ nữ đó trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Hóa ra tất cả mọi thứ đều do ngươi gây ra. Ngươi có thể chữa khỏi khuôn mặt của nàng ta cũng không có gì ngạc nhiên. Ngươi đúng là thâm độc, định mua danh trục lợi, quảng bá cho thuốc trị mặt của ngươi có phải không?”

Lời tố cáo của Chu Toàn Phúc khiến mọi người đổ dồn ánh mắt vào Lưu Ly.

Một tiểu nương tử xinh đẹp như vậy, sao có thể gây ra những chuyện đó?

Nếu thật là thế thì quá thâm độc.

Ngay cả Thanh Nương, người đã được Lưu Ly chữa khỏi khuôn mặt ban nãy, lúc này cũng nhìn Lưu Ly với vẻ nghi ngờ.

Quần chúng hóng hớt bên ngoài thậm chí còn xôn xao hơn, những người mua sản phẩm chăm sóc da và người thân của họ vô cùng tức giận.

“Đúng là biết người biết mặt không biết lòng, ai ngờ một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại có lòng dạ xấu xa đến thế?

“Thật quá độc ác, vì kiếm tiền mà vô lương tâm như thế, thật không biết xấu hổ.”

“Đại nhân, thảo dân thỉnh cầu nghiêm trị người phụ nữ độc ác kia.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK